Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1946 - Chương 1957: Yêu Tinh Đang Chôn Ở Đây

Chương 1957: Yêu Tinh Đang Chôn Ở Đây

Một đám hào khách giang hồ đi tới đi lui trên cánh đồng tuyết gập ghềnh tra xét, bao vây vùng đất hoang trống không chẳng có thứ gì này giống như thùng sát, đề phòng vô số ánh mắt nhìn trộm từ trong núi rừng ở phía xa.

Một người nam nhân có dáng người vừa thấp lại vừa gầy, để râu chuột, tay cầm la bàn, giống như một người trướng phòng vội vàng chạy đến trước một túp lều lớn, la to:“Thần Toán cầu kiến minh chủ!”“Vào đi!”Trong trướng truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

Hộ vệ xốc rèm cửa dày nặng lên, Thần Toán khom người đi vào trong trướng, khí nóng ập vào mặt, trước mắt là khung cảnh xa hoa phú quý, châu ngọc ở khắp nơi, dưới chân được lót thảm mềm mại lại dày nặng, không cảm nhận được bất cứ giá lạnh nào từ mặt đất.

Trong trướng rất rộng lớn, một đám thiếu nữ trẻ tuổi đang nhẹ nhàng ở bên cạnh hầu hạ.

Hai người nam nhân ngồi ở thượng vị đang uống trà, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự uy nghiêm của người có địa vị cao.

“Tại hạ tham kiến Trương minh chủ, Mã tộc trưởng.

”Thần Toán bái chào minh chủ võ lâm Trương Vân Thiên.

Lại đảo mắt nhìn về phía ông già râu tóc bạc phơ ở bên cạnh, cúi người bái lễ lần nữa.

Lần này Trương Vân Thiên vội vàng chạy lên phía Bắc, có thể hưởng thụ xa hoa như thế đương nhiên là nhờ vào đệ nhất thế gia Mã gia, mà lão giả này chính là tộc trưởng của Mã gia, được xưng là “Thiên Mã”, Mã Hành Không.

Nhưng mà Thần Toán lại càng hâm mộ một danh hiệu khác của lão ta hơn, đó chính là – ngựa giống.

Mã Hành Không đã hơn tám mươi tuổi, một ngày vẫn có thể ngủ với vài nữ tử, hậu cung có vô số người đẹp, còn sinh cho lão ta vài đứa cháu.

Mà lão ta không chỉ không coi “ngựa giống” là sự sỉ nhục, ngược lại còn rất tự hào, không nói ngoa chút nào, nếu như mỗi một con cháu Mã gia đều ghê gớm như ông ta, vậy thì bắc cảnh sẽ không có dòng họ khác nữa.

“Thế nào?”Trương Vân Thiên buông chung trà xuống, chờ đợi gần suốt một mùa đông, hắn đã lên phía Bắc một mình vài lần, nhưng mãi vẫn không tìm được viên yêu tinh đã rơi xuống kia, cho nên mới mời “Thần Toán” – một đại sư thuật số trong chốn võ lâm đến.

Dùng số pháp bí truyền của Thần Cơ Môn để tính toán, xác định vị trí viên yên tinh kia rơi xuống.

Mà Mã gia vừa vào xuân sẽ lập tức cử một đội ngũ đi lên phía Bắc, tiến hành đại quy mô, dù sao trăm sông đổ về một biển, tìm được nơi yêu sao băng rơi xuống, lại không phát hiện bóng dáng yêu tinh đâu.

“Bẩm báo minh chủ, dựa theo những gì ta tính toán, nơi này đúng là nơi yêu sao băng rơi xuống, còn từng tạo thành núi lở.

”“Thần Toán, ý của ngươi là yêu tinh đang chôn ở nơi này?”Mã Hành Không giọng như chuông đồng quát lớn.

“Chuyện này.

Ta chỉ có thể nói yêu sao băng rơi xuống nơi này, còn việc có ở dưới hay không thì khó mà nói được.

”“Vậy ngươi còn nói làm quái gì nữa!”“Mã huynh.

Nơi này không phải địa bàn của ngươi, mà là thuộc về lão viên đầu của Thần Viên Sơn Trang, cũng có khả năng cao là hắn ta nhanh chân đến trước lấy yêu tinh đi rồi.

”Trương Vân Thiên nhấp một ngụm trà, Thần Toán là do hắn mời đến, đương nhiên không thể để người khác tùy ý sỉ nhục.

Hắn một thân một mình lên phía Bắc, thứ nhất là vì những cao thủ tầm thường không thể nào hành động trong băng thiên tuyết địa như thế này, thứ hai là vì đề phòng tên Mã Hành Không này, không muốn bị chia chác.

“Không thể nào có chuyện này, yêu tinh không phải một cục đá, nói lấy là lấy được, tuy rằng Bạch Viên Vương là Kiếm Tông, nhưng nơi này cũng không phải vùng đất lạnh bình thường, không thể nào đào ra một đường hầm được, cho dù ta có mang hết tất cả thợ mỏ đến nơi này thì cũng phải tốn hai tháng mới có thể đào được hết đống đá đó đi, Thần Viên sơn trang chắc chắn không có năng lực này.

”Mã Hành Không hơi thu khí thế lại một ít, nhưng ý lão ta muốn ám chỉ lại là không có sức người sức của Mã gia của lão thì cho dù ngươi có là minh chủ võ lâm cũng đừng hòng nhìn thấy viên yêu tinh này.

“Ta đã cử người đi đến Thần Viên sơn trang bái sơn, chắc là sẽ về nhanh thôi, nếu lão viên đầu kia thật sự có được yêu tinh thì chắc chắn sẽ không giấu được, thậm chí cũng không cần giấu, chúng ta không làm gì được hắn, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền về thôi.

”“Sao minh chủ chưa từng nói cho ta biết chuyện này?”“Ta nghĩ Mã huynh cũng không muốn bỏ ra một đống công sức lại chỉ đào được một đống đá đúng không? Dù sao thì chuyện nơi này không thể giấu được Bạch Viên Vương, không bằng nói ra luôn.

”Trương Vân Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt:“Mã huynh ngồi ở đây một chút, ta lại ra ngoài xin xem, đúng là loại cá thối tôm vữa gì cũng muốn đến đòi chia chác, ta đi dạy cho bọn họ một bài học!”Trương Vân Thiên dẫn theo Thần Toán đi ra khỏi trướng, người hắn cử đến Thần Viên sơn trang cuối cùng cũng về rồi.

Bình Luận (0)
Comment