Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1948 - Chương 1959: Tiêu Diệt Kẻ Địch

Chương 1959: Tiêu Diệt Kẻ Địch

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, có thể tưởng tượng ra viên yêu tinh trước đó đã tạo ra bao nhiêu hỗn loạn và chém giết.

“Yêu tinh giáng thế, thiên hạ đại loạn” cũng không phải lời đồn đại ngu muội gì, ngược lại là bọn họ mang theo suy nghĩ chủ quan, có hiểu lầm.

“Vậy viên yêu tinh trước đó, bây giờ đang ở đâu?”Lý Thanh Sơn hỏi.

“Sau khi Thất Sát Ma Môn bị tấn công, đã bị Phổ Độ Tự nhấn chìm vào trong hồ, nói là muốn dùng Phật pháp rộng lớn để trấn áp ma tính trong đó, tránh cho thiên hạ gặp phải đại nạn.

”Phổ Độ Tự ở Trung cảnh, là một trong bảy đại môn phái, thậm chí còn đứng đầu trong bảy môn phái lớn này.

Lý Thanh Sơn không biết nó có Phật pháp vô biên quảng đại hay không, nhưng thế lực chắc chắn là không nhỏ rồi.

“Đám hòa thượng kia tính toán giỏi thật đấy!”Lý Thanh Sơn cười nói, đại chùa miếu có thể hội tụ lực tín nguyện, có thể làm suy yếu sát ý trên sát sinh thạch.

Linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong đó đủ để biến chùa miếu thành một vùng linh địa.

“Thứ đó là chuẩn bị cho ngươi đấy.

”Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng phất thiết phiến.

“Không sai.

”Lý Thanh Sơn gật đầu, chỉ cần có thể hấp thu được linh khí bên trong sát sinh thạch, nhất định có thể làm thực lực của hắn nhanh chóng khôi phục.

“Nhưng mà cũng không cần quá sốt ruột, cứ thâu tóm được thành Phi Mã trước rồi tính tiếp.

”“Không phải ngươi đã nói cái gì mà “nông thôn vây quanh thành thị” sao?”Cố Nhạn Ảnh nói.

“Cái này là vì ngươi còn chưa hiểu rõ suy nghĩ của ta, cũng có thể đổi thành thành thị phóng xạ nông thôn mà! Điểm quan trọng là nắm bắt lấy cơ hội, tiêu diệt sự sống của kẻ địch!”Lý Thanh Sơn nắm tay.

Mấy người trong võ lâm hai mặt nhìn nhau, tuy rằng vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khủng bố ẩn chứa bên trong, lần này Mã gia xui xẻo rồi.

Cố Nhạn Ảnh lập tức truyền lệnh, đại quân đi thẳng đến thành Phi Mã.

Một nửa nhân số trong thành Phi Mã đều thuộc về Mã Thị, nhưng mà sau khi dòng dõi quá đông đúc rồi, không phải ai cũng là người giàu có, nhưng bình thường cho dù người đó có sa cơ thất thế thì cũng rất vênh váo đắc chí, khinh thường những người mang dòng họ khác, nhưng mấy ngày nay vừa nghe nhắc đến chữ “Mã” là lập tức thay đổi sắc mặt.

Trong thành bắt đầu xuất hiện lời đồn, có một tên tự xưng là “Hiệp Vương” chuyên môn đi giết người họ Mã, bây giờ không biết đã giết bao nhiêu gia đình rồi, cực kỳ hung dữ, đến cả đứa trẻ mới sinh cũng không buông tha, những người khác đều bị hắn in dấu lửa, biến thành nô lệ.

Còn có một ít lời đồn càng ly kỳ hơn, cái gì mà mỗi ngày đều phải cung phụng một xử nữ cho hắn, nếu không hắn sẽ nổi giận như phát cuồng, chém giết khắp nơi, chuyện này vừa nghe là biết dựa theo sở thích của Mã Hành Không để bịa chuyện nói quá, nhưng mà bởi vì bịa rất thật, rất có sức thuyết phục, làm người trong thành vô cùng hoảng sợ, nam nhân im lặng, nữ nhân khóc lóc.

Khi đội tàu cực dài chạy dọc theo bờ sông đến gần Phi Mã Thành, càng làm cho toàn thành hoảng sợ, chuông cảnh báo vang mãi không dứt.

Lúc này đang là lúc hoàng hôn, bóng chiều tà nhuộm vách tường thành thành một màu đỏ thắm.

Mắt ưng của Cố Nhạn Ảnh chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy tường thành cao lớn, cửa thành dày nặng, có bóng người đi tới đi lui trên đầu tường, không dưới vài nghìn người, mặc dù bọn họ chưa từng trải qua huấn luyện quân sự hóa nào, nhưng mỗi một người đều có võ công, bày ra căn cơ thâm hậu của Mã gia.

Cho dù là về mặt số lượng hay chất lượng thì trận chiến này bọn họ đều không chiếm ưu thế, quân thế lại bị địa hình kiềm hãm, nếu mạnh mẽ công thành thì chắc chắn sẽ bị tổn thất cực kỳ nặng nề, thế thắng lợi sẽ bị đánh gãy, cục diện sẽ cực kỳ bất lợi.

“Thanh Sơn, ngươi đang nghĩ gì đó?”Lý Thanh Sơn đang đứng ở đầu thuyền, nghe tiếng chuông dồn dập nói:“Nghĩ xem chiều nay ăn cái gì?”“Vấn đề quan trọng đấy.

”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười nói.

Lý Thanh Sơn cười ha ha, nhảy từ trên đầu thuyền xuống, đằng sau có thêm hơn trăm bóng người đi theo, có người có khinh công tuyệt diệu, đạp thủy vô ngân, cũng có người cơ thể nặng nề vùng về, phát ra tiếng bịch bịch.

Nhưng ai cũng có võ công, trong đó kiếm khách đến từ sơn trang chỉ chiếm số ít, ngược lại các võ lâm nhân sĩ triệu tập được ở ven đường càng lúc càng nhiều, nhưng nếu bàn về mặt thực lực thì các kiếm khách vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần hai đại hộ pháp hợp lực với nhau, muốn giết sạch tất cả mọi người cũng không thành vấn đề.

Giờ phút này tất cả đều tụ tập ở bên cạnh Lý Thanh Sơn, cũng không tạo thành hàng ngũ gì.

Bọn họ không phải những kiếm khách kiêu ngạo khó thuần phục, nhưng đều là những hảo hán xuất thân quê mùa, không chịu nổi bị quân pháp bó buộc, luôn được quy về dưới quyền của Lý Thanh Sơn, càng giống như một bang phái hơn.

Bình Luận (0)
Comment