Một lão già mặc cẩm bào tay cầm kim đao dẫn theo đội nhân mã lao xuống khỏi lầu trên tường thành, khí tức tỏa ra cũng lên tới Tiên Thiên tầng thứ tám, vừa nhìn là biết đây là nhân vật Mã Hành Không đứng sau Mã gia.
Khi hắn vừa thấy gương mặt của Tả Hữu hộ pháp thì lập tức cả giận nói:“Là các ngươi!?”Phía thế giới này cũng không lớn, có thể nói là cường giả cao thủ cũng không nhiều.
“Mã gia ta không thù không oán với các ngươi, lúc các ngươi tới Thần Viên sơn trang còn dâng tặng kim ngân, cớ sao lại lấy oán trả ân?”Tả Hữu hộ pháp im lặng không nói gì, chút ân huệ nho nhỏ ấy có là gì so với kiếm đạo vô thượng, phá vỡ hư không! Sau mùa đông này họ đều đạt được lợi ích không nhỏ, võ công tiến bộ nhanh chóng.
Lý Thanh Sơn thường chỉ thuận miệng chỉ điểm đã giúp họ sáng tỏ thông suốt, so với mấy tờ giấy Bạch Viên kiếm điển kia thì đây mới là vật có giá trị chân chính đối với họ.
Suy cho cùng Bạch Viên vương cũng chỉ mới đạt Tiên Thiên tầng thứ mười, dù kiếm pháp có tuyệt diệu đến đâu thì cũng có hạn, chớ nói chi là sách mà hắn viết thành, sao mà sánh được với Thiên Địa Tàng Kiếm quyết của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Lão già, chỉ là kim ngân thì ta sẽ trả, chẳng qua là đốt cho ngươi mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”Lão già mặc cẩm bào giận dữ, phất kim đao lên:“Sự tồn vong của Mã gia đều phụ thuộc vào trận chiến này, các con theo ta chém giết!”Hộ vệ Mã gia và tộc nhân được triệu tập tạm thời để thủ thành, có tới hàng vạn người cùng nhau gào thét lên như núi hô biển gầm, đập tới mãnh liệt.
Lúc này, ngay cả đại kiếm khách như Tả Hữu hộ pháp cũng không khỏi chấn động tâm thần, bình thường giang hồ chém giết cùng lắm cũng chỉ trăm người, đa số là ba đến năm người hoặc thậm chí đánh một chọi một, chứ chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này!Ầm! Một tiếng bước chân nặng nề vang lên, họ bừng tỉnh nhận ra Lý Thanh Sơn đã nhảy vào trận địa quân địch, lúc này mới vội vã đuổi theo.
Lý Thanh Sơn xông lên phía trước, đại kỳ như rồng.
Tả Hữu hộ pháp hộ vệ ở hai bên trái phải, ánh kiếm như cắt.
Những võ giả khác đi theo ở phía sau, tựa như một thanh đao nhọn đâm vào đội hình quân địch, những bóng người bị giết tung bay, tàn chi tán loạn.
Dù Mã gia có cả vạn người, nhưng số lượng người có thể tiếp cận họ chỉ hơn mười, vì chưa từng được huấn luyện chiến trận nên càng có vẻ tạp nham không thể tả, mà không có không gian để tung hoành thì cũng khó phát huy được võ nghệ.
Lão già mặc cẩm bào nhấc kim đao lên, vài lần hướng về phía trước nhưng lại cưỡng ép tự kiềm chế, sợ nếu hiện tại mình đến gần thì cũng chẳng ngăn được một đòn hợp lực của ba người kia, ngay cả tính mạng cũng chẳng còn.
Thế nên hắn chỉ hô quát lớn tiếng, chém liên tục mấy tên hộ vệ hoảng hốt lùi về sau, máu tươi chảy xuống theo lưỡi đao.
Lúc này toàn thân Lý Thanh Sơn đã đẫm máu, nhờ vào sức lực lớn mà hắn không chỉ không cảm thấy uể oải, trái lại càng đánh càng hăng, gần như không chừa thời gian để hồi khí lực.
Chỉ tùy ý vung cờ sắt nặng ba đến bốn trăm cân trong tay là có thể tạo thành sát thương cực lớn, phát huy ưu thế sức mạnh tối đa.
Nhờ có bộ chiến giáp đặc chế dày và nặng hơn này, nếu không thì không biết hắn đã trúng bao nhiêu đao.
Hắn không lùi một bước nào, giẫm đạp thi thể mà tiến lên, mở ra một con đường máu, nhắm thẳng vào lão già mặc cẩm bào.
Tả Hữu hộ pháp cảm nhận được áp lực cực lớn, mỗi một phút một giây đều có vài thanh đao chém về phía mình, nên dù có kiếm pháp tinh diệu thì cũng không thi triển được trong trận đại chiến như thế này.
Chỉ có cách tận dụng tối đa một thân chân khí, đồng thời rút gọn chiêu kiếm tối đa mà vung kiếm liều lĩnh, phải quên hết sạch phong độ của những cao thủ tuyệt thế, cũng như nguyên tắc một kiếm mất mạng.
Nhưng như vậy thì tiêu hao rất nhiều chân khí, chỉ một lúc đã tiêu hao hết gần nửa chân khí, vậy coi như là mặc người ta xâu xé rồi.
Mặc dù nếu họ muốn thoát thân thì chẳng ai ngăn cản được, nhưng lại liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn ở phía trước một cái, có lẽ đây chính là lúc để lĩnh ngộ chân lý kiếm đạo, nên cuối cùng họ một lòng tập trung vào chuyện giết chóc.
Kiếm đạo, cũng là Sát đạo!Tiếng vó ngựa “hí” vang lên, Cố Nhạn Ảnh xông lên phía trước, dẫn quân giết vào trong thành, đẩy mạnh từng tầng chiến trận, xoắn nát huyết nhục của địch lẫn ta tựa như chiếc cối xay thịt, không ngừng tiến lên phía trước.
Lại hình thành nên một con rắn dài như ẩn như hiện ở giữa không trung, chỉ thấy nó vặn vẹo thân thể trườn về phía trước, thì ra đây chính Binh gia Nhất Tự Trường Xà trận.
Quân địch lập tức hoảng loạn, ngước đầu nhìn rồi đều dồn dập lùi về phía sau.