Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1954 - Chương 1965: Vung Kiếm Chém Tơ Tình“Ngươi Vẫn Còn Quá Trẻ Tuổi.

Chương 1965: Vung Kiếm Chém Tơ Tình“Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.

”Lý Thanh Sơn cười ha ha, một thanh đao như vậy sao có thể sánh với Mạt Lộ Cuồng Hoa đao.

“Lẽ nào vương gia ngài sợ thân phận của ta sẽ gây phiền toái cho ngài, nếu là như vậy thì hiện tại ta đành cáo từ!”Gương mặt tái nhợt của Lôi Liệt chợt đỏ ửng.

“Lôi Liệt, ngươi từng làm việc ác gì chưa?”“Từ lúc ba tuổi ta đã bắt đầu luyện đao, chưa gián đoạn một ngày nào, làm gì có cơ hội làm việc ác, ngay cả phụ thân ta cũng là bị thế nhân nói xấu…”“Ta không quan tâm cha ngươi là người thế nào, ta chỉ cần biết ngươi là được rồi.

Kể từ hôm nay, ngươi chính là người trong thiên hạ của ta!”“Vâng!”“Chỉ là ta không tiện nhận đồ đệ, ngươi cũng không hợp dùng đao, bỏ cây đao này đi, từ đây sử dụng kiếm đi!”Lý Thanh Sơn vung tay lên, Tả Hữu hộ pháp nhìn nhau gật đầu.

Cứ như vậy là có thể che giấu thân phận nhi tử của Thất Sát Ma Quân, cho dù bị bại lộ thì cũng có thể nói là hắn đã cải tà quy chính, không gây tổn hại danh dự của thiên hạ.

Nhưng Lý Thanh Sơn hoàn toàn không nghĩ như thế, xưa nay hắn không hề để bốn chữ Thất Sát Ma Quân ở trong lòng, chỉ dựa vào kiến thức của chính mình mà nhìn thấu nền tảng của Lôi Liệt thôi.

Thế nhân đều đặt kiếm lên hàng đầu, coi là vua của trăm loại binh khí.

Đao là thứ mà thôn phu sơn dã cũng có thể dùng để đốn củi cắt thịt, không cần phải luyện tập gì hết.

Xưa nay chỉ có kiếm đạo chứ không có cái gọi là đao đạo, cùng lắm chỉ có thể nói là đao pháp.

Đao vốn không có đạo, cũng không có chút cao quý nào đáng nói.

Nhưng ở trong Tu La đạo thì địa vị của đao vô cùng cao, nếu nói binh khí được sinh ra để giết chóc thì đao đã diễn dịch cỗ sát ý này đến trình độ cao nhất.

Trái lại nó trở nên khó điều khiển, bởi vì nó vừa đơn giản mà gần như bình thường nên không phát huy được sở trường của bản thân, vì vậy thực ra cũng không có nhiều A Tu La sử dụng đao.

Đao là dũng khí của trăm binh, giác ngộ ban đầu Lý Thanh Sơn đạt được là từ đao mà ra.

“Cái gì?”Lôi Liệt vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hắn gần như bắt đầu luyện đao từ lúc sinh ra, mỗi ngày múa đao cả vạn lần, hôm nay lại bị người ta nói mình không hợp dùng đao.

“Ngươi tràn ngập thù hận, trái tim bị đao ngự trị, nếu tiếp tục luyện thì e là sẽ biến thành kẻ điên.

”“Hắn nói không sai, nếu ngươi không tin thì không ngại tách khỏi thanh đao này một quãng thời gian, chắc chắn sát ý trong lòng sẽ suy giảm, cũng không phải ai cũng hiếu chiến thích giết chóc như hắn.

”Cố Nhạn Ảnh giục ngựa đi tới, dù cho đeo giáp mặt Ngân Ưng mà giọng nói vẫn không khỏi khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

Lý Thanh Sơn liếm môi một cái, nhe răng cười nói:“Đôi lúc thực sự muốn biết cảm giác một đao chém ngươi là như thế nào.

”“Người bên ngoài đều vung kiếm chém tơ tình, sao ngươi lại dùng đao?”Cố Nhạn Ảnh trêu ghẹo.

“Ha ha, kiếm chém tơ tình đao chém người, thiết nghĩ hiệu quả cũng tương tự.

”Lôi Liệt nắm chặt chuôi đao, biểu cảm biến ảo một hồi.

Đúng vào lúc này, đám quạ bay lên tạo ra tiếng âm thanh huyên náo, kèm theo cả tiếng kêu kinh hoàng.

Lý Thanh Sơn lập tức cong lưng, mười ngón tay xòe ra tựa như dã thú cảm nhận được nguy hiểm.

Một tiếng ngáp lười biếng bất ngờ vang lên ở phía sau hắn, chỉ thấy một đứa trẻ đi ra từ phía sau, khuôn mặt đầy vẻ u buồn chán chường không phù hợp với tuổi tác.

Đứa trẻ liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái:“Cảm ơn quyển tiểu thuyết nhàm chán của ngươi, giấc ngủ lần này rất sâu.

Hả, đây là nơi nào?”“Tiểu Minh!?”Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì đứa con của thần không có thân phận rõ ràng này đã trở nên nhỏ đi, thoạt nhìn chỉ là đứa trẻ ba đến năm tuổi, khí tức cũng suy nhược đến mức dưới thiên kiếp thứ nhất, cũng không biết làm sao mà ra khỏi giam cầm của Tu La trận mà đến phía thế giới này.

La Hầu Tiểu Minh khom eo ngẩng đầu nhìn những ngôi sao, dường như nhìn ra đây là một thế giới nhỏ nên mặt mày hiện vẻ khinh thường, nói:“Ngươi đúng là càng ngày càng tụt lùi.

”“Ngươi cũng có mặt mũi nói ta cơ đấy.

”Lý Thanh Sơn bật cười, trong lòng hơi lay động:“Ngươi chỉ nói cảm ơn thôi sao, có cái lễ vật gì không?”“Có, nó cứ nằng nặc bắt ta dẫn nó đi ra.

”La Hầu Tiểu Minh vung tay lên, một thanh đao to lớn đường hoàng cắm ở trước mặt Lý Thanh Sơn, bất ngờ lại chính là Mạt Lộ Cuồng Hoa đao!Lý Thanh Sơn mừng rỡ, nắm lấy chuôi đao:"A Hoa!"Cố Nhạn Ảnh nghiêng đầu, cái tên quái quỷ gì vậy!"Thế giới này.

quá ức chế.

và.

đừng gọi ta là A Hoa.

cái tên ngốc nhà ngươi!”Giọng nói của Cuồng Hoa Đao Hồn vang lên trong đầu Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không thèm để ý mà vung thanh Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao, hắn chém về phía trước mặt Lôi Liệt:“Tiểu tử, để ta cho ngươi xem thế nào mới là đao!”Sát khí điên cuồng xông thẳng vào mặt, Lôi Liệt không nhẫn nại được mà lùi về phía sau, rồi ngồi bệt hẳn xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment