Mặc dù lúc này họ không phát huy được bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng đủ để khiến thế quân trở nên lớn mạnh, giúp con rắn lớn biến thành từ quân khí cuồn cuộn càng ngày càng cô đọng, cho đến khi hoàn toàn thành hình.
Khi thấy Lý Thanh Sơn và Tả Hữu hộ pháp thanh lý gần hết lực lượng trung kiên của Mã gia, Cố Nhạn Ảnh lập tức vung quạt sắt lên, con rắn lớn co rụt lại rồi bổ nhào về phía trước một cái, nuốt một lúc mười mấy tên hộ vệ Mã gia.
“Không… Không phải ảo ảnh!”Đối mặt với thủ đoạn vượt ngoài sức tưởng tượng, tinh thần của Mã gia bỗng nhiên sụp đổ, xoay người chạy tứ phía.
Chiến đấu biến thành truy sát, Lý Thanh Sơn vẫn xung phong đi trước, hoàn toàn mặc kệ đạo nghĩa giang hồ gì đó, gặp người là giết, không chút nương tay.
Hắn đã biến thành một người toàn là máu, ánh đao và tiếng cười lớn khiến người nghe run rẩy, người thấy mất vía.
Lúc này, ráng đỏ cuối cùng ở phía tây cũng tản đi, đêm tối triệt để giáng lâm.
Lá cờ lớn ở lầu trên tường thành được thay đổi, giờ đây là Xích Hổ kỳ tung bay, mặc dù hơi tàn tạ nhưng trông càng oai phong vì thấm đẫm máu tươi.
Trong cửa thành, mùi máu tanh đậm đặc không tản ra nổi, mặt đất trở nên lầy lội vì thấm đầy máu rươi, bọn quân sĩ quét dọn chiến trường mà gặp phải kẻ địch chưa chết thì bổ thêm một đao.
Lúc nãy vẫn đang trong trận chiến ác liệt nên không cảm nhận được, bây giờ nhìn cảnh tàn thi vương khắp mặt đất, máu chảy thành sông tựa như địa ngục A Tỳ, không ít người nằm nhoài ra đất mà nôn mửa.
Chỉ là rồi lại phải đứng dậy tiếp tục quét dọn, dần dần tập mãi thành quen.
Sau khi trải qua trận chiến này thì cũng không còn là lính mới nữa.
Cố Nhạn Ảnh cảm nhận rõ ràng rằng từ khi trận chiến kết thúc thì nhân lực giảm bớt, quân khí suy giảm hết sức, nhưng chất lượng lại được nâng cao một bậc.
Có lẽ không phải không có biện pháp khéo léo hơn để chiếm đoạt tòa thành này, nhưng đây không phải ân oán cá nhân mà chiến tranh toàn diện, chỉ có trải qua sự mài giũa của máu và lửa thì nhánh quân đội này mới có giá trị.
Bầy quạ không thèm về tổ mà vỗ cánh mổ xẻ tử thi.
Lý Thanh Sơn dẫn người đánh chiếm trong thành, cũng tức là đại trạch của Mã gia, kịp thời dập tắt ngọn lửa sắp dấy lên, thuận thế quét sạch vài thế lực còn sót lại, còn giết chết mấy người trong võ lâm định đục nước béo cò, lúc này mới coi như ổn định đại cục.
Hắn không yên lòng về Cố Nhạn Ảnh nên lại trở về trước cửa thành, chỉ thấy gương mặt của những người ở bên cạnh đều tràn đầy đầy mệt mỏi, ngay cả Tả Hữu hộ pháp cũng không ngoại lệ.
Suy cho cùng không phải mỗi người đều có sự giúp đỡ từ nguồn lực lớn vô cùng vô tận, thế là hắn cười nói:“Chư vị cực khổ rồi, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!”Hắn cũng vứt song đao tàn tạ xuống rồi ngồi lên một cỗ thi thể.
Mọi người nghe thấy lời này thì như bị rút mất xương vậy, lập tức ngồi lung tung đầy đất.
Tả Hữu hộ pháp cũng bất chấp thân phận đại kiếm khách, lập tức ôm kiếm dựa tường nghỉ ngơi.
Chỉ có thiếu niên gầy gò kia đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, không để ý đến máu tanh lầy lội trên mặt đất mà quỳ gối thật sâu trên đất.
“Tiểu tử ngươi làm sao thế?”Lý Thanh Sơn cười hỏi.
“Hiệp vương gia, xin hãy nhận ta làm đồ đệ!”“Ta còn tưởng rằng ngươi bị đại nghĩa của ta cảm hóa, không ngờ lại có ý định như vậy.
”Lý Thanh Sơn nhíu mày, cũng không tức giận, thấy hắc đao trong tay thiếu niên không một vết xước thì lại nói:“Mặc dù đao pháp của ngươi hơi kém nhưng đao cũng không tệ lắm!”Nghe Lý Thanh Sơn khen ngợi đao của hắn hai lần, thiếu niên gầy gò xoắn xuýt một lát rồi cắn răng quyết định, chỉ thấy hắn chợt dùng hai tay nang đao:“Lôi Liệt nguyện hiến đao này cho vương gia làm lễ vật bái sư!”“Đây là Thất Sát Ma Đao sao?”Một tia sáng lạnh lẽo chợt hiện lên trong con ngươi của Tả hộ pháp.
“Ngươi là đệ tử của Thất Sát Ma Quân phải không?”Hữu hộ pháp gấp gáp chất vấn.
“Ta chính là nhi tử của Thất Sát Ma Quân!”Lôi Liệt ngang nhiên nói ra, gợi lên một loạt tiếng hô khẽ.
“Thất Sát Ma Quân!”Lý Thanh Sơn biết được cái tên này thông qua yêu tinh, đó chính là người may mắn có được sức mạnh của yêu tinh.
Chẳng trách khí tức trong đao này lại quen thuộc như vậy, e là được rèn đúc thành từ kim loại mà yêu tinh ngậm, tất nhiên cũng hàm chứa khí tức của Tu La đạo.
Nhưng hắn cười lắc đầu một cái:“Chẳng qua ta nhớ đến đao của mình thôi, lấy đao của ngươi làm gì? Nếu là do cha ngươi đưa cho thì ngươi giữ cho tốt đi!”Lội Liệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, thanh đao này là vật gia truyền nhà hắn, có ý nghĩa phi phàm đối với hắn.
Nhưng hắn cũng cảm thấy thất vọng sâu sắc, nếu so với đao pháp tuyệt thế thì một thanh đạo có đáng là gì, nên không phục nói:“Không biết đao của vương gia ngài là đao gì, nhưng ta dám nói rằng không có một thanh đao nào trong thiên hạ sánh được với thanh đao này.
”