Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1952 - Chương 1963: Đao Không Tệ

Chương 1963: Đao Không Tệ

Lý Thanh Sơn vương tay cầm lấy trường đao lượn vòng rơi xuống của nữ tử, nếu chất lượng không đủ thì dùng số lượng để bù vào!Một tiếng cười lớn vang lên, với song đao ở trong tay, hắn duỗi thẳng hai tay rồi bắt đầu xoay trong, tầng tầng ánh đao hóa thành một cơn lốc xoáy đánh đấm lung tung ở trong đám người, đi đến chỗ nào là tàn chi tán loạn, đầu lâu lăn đầy đất.

Đây là vũ điệu hoang dã chỉ Hổ Ma mới có, vừa rít gào vừa chạy nhảy, nghiến răng hút máu, nuốt chửng tính mạng từng chút một.

“Chuyện này… Đây là đao pháp gì? Đem ra so sánh thì đúng là đao pháp Mã gia không đáng nhắc tới, e là ngay cả Thất Sát đao pháp của phụ thân cũng kém xa! Trước đây chưa bao giờ nghe đến cái tên Lý Thanh Sơn, chẳng lẽ hắn cũng chiếm được sức mạnh của yêu tinh.

”Trên một tòa lầu các cao cao ở xa xa, một thiếu niên gầy gò yếu ớt đang nằm úp sấp, trợn mắt ngoác miệng nhìn cảnh này.

Hắn vác một chiếc bọc thật dài ở phía sau, vừa nhìn đã biết binh khí loại đao kiếm, nhưng không biết tại sao hắn không chịu để người ta thấy, lúc này cái bọc phía sau chợt rung lên.

Bỗng hắn đứng dậy rồi hét lớn một tiếng:“Hiệp vương gia, ta đến giúp ngươi một tay!”Sau đó hắn nhảy từ trên lầu xuống.

Lý Thanh Sơn lấy làm lạ mà liếc hắn một cái, không ngờ với trình độ trào phúng của mình mà vẫn có kẻ không quen biết đến giúp đỡ.

Tuy thiếu niên này còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Chiếc bọc ở phía sau tung ra, chỉ thấy thiếu niên rút ra một thanh trường đao, thân đao đen kịt như mực, không rực rỡ chút nào.

Nhưng ánh đao của nó lại lên tới mấy trượng, một đao chém ba cao thủ Mã gia, chỉ thấy gương mặt tái nhợt tràn ngập sát ý cuồng loạn.

“Đao không tệ!”Lý Thanh Sơn nói, xét theo thế giới này thì hai cây đao trong tay hắn cũng được coi như là bảo đao, vậy mà đã đầy rẫy vết tích.

“Thất Sát Ma Đao, tiểu tử kia là truyền nhân của Thất Sát Ma Quân?”Trong thành cũng có rất nhiều nhân vật võ lâm, họ đều quan sát trận đại chiến này từ phía xa, trực tiếp xem đến kinh hồn bạt vía, hoa mắt mê mẩn.

Bởi nhiều cao thủ hiển hách nổi danh như vậy lại bị giết dễ dàng đến thế, thậm chí là chết trong tay quân sĩ võ công bình thường.

Vừa thấy chiếc chuôi đao kia là đã có không ít người nhận ra nó.

So với Hiệp vương Lý Thanh Sơn này thì Thất Sát Ma Quân càng có danh tiếng hiển hách hơn, mà cũng đều vùng dậy sau khi yêu tinh giáng thế, làm dấy lên một hồi gió tanh mưa máu trong võ lâm.

Yêu tinh giáng thế, thiên hạ đại loạn quả không phải nói điêu!Trong lòng mọi người không khỏi có cùng suy đoán với thiếu niên gầy gò, chắc chắn tên nam nhân Lý Thanh Sơn này có được sức mạnh trong yêu tinh, nên mới có sát khí hung hăng như thế.

Mã gia giờ như rắn mất đầu, cao thủ Tiên Thiên thương vong nặng nề.

Thế nên Tả Hữu hộ pháp cũng không cần miễn cưỡng xông vào trận địa nữa, vì vậy họ có thể thi triển kiếm pháp tuyệt diệu của bản thân.

Chỉ thấy hai người hóa thành hai ánh kiếm chuyển ngoặt ngang dọc trong bể người, chuyên tìm kiếm cao thủ của phe địch để ám sát.

Mặc dù đại quân do Cố Nhạn Ảnh chỉ huy cũng bị thương vong không ít, nhưng trái lại sĩ khí ngày càng mạnh hơn, con rắn dài càng ngày càng cô đọng ở giữa không trung, đôi mắt rắn lạnh lùng liếc nhìn xuống phía dưới, phun ra nuốt vào chiếc lưỡi rắn đỏ tươi tựa như muốn nuốt sống người ta.

Ánh chiều tà buông xuống đường chân trời, máu tươi thay thế nắng chiều nhuộm đỏ mặt đất.

Con bạch mã mà Cố Nhạn Ảnh cưỡi gần như bị nhuộm thành màu đỏ tươi, giờ đang thở hồng hộc từng ngụm.

Mã gia ngoan cường một cách bất ngờ, dường như tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng vì trận đại chiến chưa xảy ra bao giờ này.

Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời lạnh giá một cái, lại là “ý trời” đang tác oai tác quái sao?Vô tình thao túng lòng người càng mang đến tác dụng quan trọng trong lúc lòng người nơi đây hỗn loạn, bằng không kẻ địch đã tán loạn từ lâu.

Chẳng qua đây lại là một chuyện tốt, nếu tất cả những người này đều trốn về trong thành tiến hành chiến đấu trên đường phố, không thể nào tập hợp thành quân trận quy mô lớn như này ở trong thành.

Như vậy thì mười quân sĩ mặc giáp cũng không phải đối thủ của một võ giả, không biết phải tốn bao công thanh lý phiền toái, còn chẳng bằng càn quét trong một trận.

Nàng không lo lắng rằng trận chiến này sẽ thất bại, vì Lý Thanh Sơn và Tả Hữu hộ pháp đang không ngừng giảm bớt sự chênh lệch chất lượng giữa đôi bên.

Nếu chỉ là về số lượng thì phía sau còn có rất nhiều quân sĩ đang tuôn vào trong thành.

Đây đều là binh sĩ được chiêu mộ sau này, mặc dù nhân số đông đảo nhưng thứ nhất là chưa được huấn luyện nhiều, thứ hai là cũng không có khôi giáp, cho nên lúc ban đầu nàng đã lại ở phía sau.

Bình Luận (0)
Comment