Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1958 - Chương 1969: Bắt Đầu Đi

Chương 1969: Bắt Đầu Đi

Lý Thanh Sơn tiến lên một bước, lớn tiếng nói:"Mọi người đã nhận được phần thưởng cả rồi chứ!"Mọi người đồng thanh trả lời tạo thành một âm thanh lớn như thể rung chuyển cả bầu trời.

"Rất tốt, nhưng những thứ kia chẳng là gì, thứ ta muốn cho ngươi còn nhiều hơn thế.

Thành Phi Mã sau lưng ta chẳng qua cũng chỉ như dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà thôi, chúng ta phải chiếm lấy cả thiên hạ, phải khiến cho những tông môn quý tộc cao cao tại thượng, những cao thủ võ lâm tự cho mình là đúng đều chết hết! Chất thêm một ngọn núi xác chết nữa, khiến cho tất cả những tên đã giẫm đạp lên các ngươi đều bị chà đạp dưới chân!”“Hiệp Vương vạn tuế!”Mọi người đều nghe theo lời của Lý Thanh Sơn, họ dần dần quên đi sợ hãi và phiền muộn, khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực, bỗng có một tiếng gầm chấn động cả trời đất.

"Các ngươi đều biết yêu tinh sắp đến, bây giờ tất cả các cao thủ trong thiên hạ đều đang tìm kiếm ở hướng bắc, nhưng bọn họ mãi mãi sẽ không tìm thấy được, bởi vì yêu tinh đang ở trong tay ta, bây giờ ta muốn phân chia sức mạnh của nó cho tất cả các ngươi, để các ngươi có cơ hội trở thành tuyệt thế cao thủ của Thất Sát Ma Quân!”Lời nói của Lý Thanh Sơn khiến biển người chìm trong yên lặng, tiếng hoan hô vừa nổ ra lập tức như xuyên thủng bầu trời.

Ngay cả Tả Hữu Hộ Pháp cũng phải sửng sốt, nghi vấn trong lòng cuối cùng cũng có được lời giải đáp, hắn quả nhiên là có liên quan đến yêu tinh, ngay sau đó trong mắt họ trần đầy sự háo hức.

Lý Thanh Sơn quay đầu, ra hiệu cho La Hầu Tiểu Minh:"Bắt đầu đi!"La Hầu Tiểu Minh cắn ngón trỏ và gõ nhẹ vào Tu La Tràng.

Trong khoảnh khắc, trận đồ phù văn cất giữ trong Tu La Vực đột nhiên bành trướng, hóa thành những đường vân màu máu phức tạp, những tia máu nhàn nhạt bao phủ bán kính mười dặm, ẩn chứa trong đó là sát khí cuồng bạo, nhưng hiệu quả mang lại lại hoàn toàn khác biệt so với đá sát sinh.

Lúc này, Mã Hành Không đang dẫn một đội lớn hướng tới Thành Phi Mã, nhưng hắn lại thấy bầu trời đã chuyển sang màu đỏ như máu.

"Thành Phi Mã xảy ra chuyện rồi, mọi người nhanh lên!”Mã Hành Không ra lệnh, dùng sức quật mạnh vào chiến mã, rồi quay qua đám cao thủ Tiên Thiên do Trương Vân Thiên cầm đầu:“Lần này các vị nhất định phải giúp ta một tay, địa ân đại đức này Ma gia suốt đời không quên!”Trương Vân Thiên nói:“Xin Mã huynh yên tâm, nhiệm vụ của ta với tư cách là minh chủ võ lâm là kêu gọi các anh hùng trong thiên hạ để tiêu diệt tà ma ngoại đạo!"Ánh sáng màu đỏ như máu phản chiếu bầu trời đỏ khiến trong lòng minh chủ võ lâm Trương Vân thiên cảm thấy bất an, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì trừ người của Mã gia thì tất cả những người khác đều có vẻ rất thoải mái.

Người trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, nhưng cao thủ thực sự thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà nguyên do là vì yêu tinh giáng thế, những cao thủ Tiên Thiên hội tụ lại đây gần như chiếm một phần ba cao thủ trong thiên hạ, cả bảy môn phái lớn cũng không có phái nào vắng mặt, điều này há là chuyện mà một “Hiệp Vương” có thể kiểm soát được? Thậm chí đội quân do người phàm tạo thành kia cũng chẳng mấy ai để tâm tới, kiến cho dù có nhiều có đông đến bao nhiều thì cũng chỉ là con kiến mà thôi.

“Bần Tăng lại muốn xem vị “Hiệp Vương” kia có phải là tên ba đầu sáu tay, lợi hại như trong tin đồn không!”"Cho dù hắn thật sự có ba đầu sáu tay thì chẳng lẽ lại ngăn cản được “Đại Phục Hổ Quyền” của đại sư.

” Phục Hổ đại sư cười ha ha, thản nhiên nhận lời khen này, thực sự trong thiên hạ số người đỡ được nắm đấm của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Một nhóm người đi xuyên qua rừng rậm, nhưng bị con sông lớn phía trước cản lại, có rất nhiều thuyền lớn nhỏ đang neo đậu ở đó, đây chính là chỗ tập kết của Lý Thanh Sơn.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài của Thành Phi Mã, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Những đường máu đan chéo nhau giữa không trung, sương máu dày đặc bao trùm hàng nghìn người, tất cả bọn họ đều đứng yên, hướng mặt về phía ngọn núi.

“Ngoài Thành Phi Mã đều là vùng đất bằng phẳng, ngọn đồi này từ đây ra?”Sự nghi vấn vừa nảy ra trong lòng thì tầm mắt đã xuyên qua màn sương máu, và phát hiện đó chính là một núi thi thể, thì tất cả mọi người đều biến sắc, cảnh tượng quỷ dị đáng sợ như vậy đơn giản là trước giờ chưa từng có.

“A!”Mã Hành Không hét lớn một tiếng, hai mắt rưng rưng, trong núi thi thể này xuất hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Lý Thanh Sơn nghe thấy âm thanh đó thì liên quay đầu nhìn lại:“Đến thật đúng lúc, phải làm sao đây?”“Địch không động thì ta không động!”Cố Nhạn Ảnh bình tĩnh nói.

“Không động thì chỉ có quỷ, không nhìn xem dưới chân chúng là gì?”Lý Thanh Sơn đang dẫm một cái đầu dưới chân, chính là lão già áo gấm bị hắn đâm thủng ngực mà chết, xem ra là vì địa vị cao mà được đặt vào vị trí này.

Bình Luận (0)
Comment