“Ta quyết không đội trời chung với các ngươi!”Tiếng rống của Mã Hành Không từ bên kia sông truyền đến.
“Chà, như vậy cũng đúng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao phải chất xác chết thành núi như thế này?”Cố Nhạn Ảnh nhìn La Hầu Tiểu Minh với ánh mắt kỳ lạ, nàng vốn nghĩ rằng phải dùng vật hiến tế nhưng có vẻ như là không cần dùng đến nữa!”“Chồng lên chơi vậy thôi.
”“Chẳng lẽ không có ích chút nào sao?”Cố Nhạn Ảnh cau mày, để chất thành đống xác chết như thế này thì nàng phải mất cả đêm không ngủ, và đích thân nàng chỉ huy tất cả.
“Một đống xác chết như vậy thì có thể có lợi ích gì?”La Hầu Tiểu Minh khinh thường liếc nhìn nàng một cái.
Những người khác đứng trên núi xác chết dở khóc dở cười, đứng ở đây phải kìm nén đủ loại cảm xúc.
Ngươi có nghĩ rằng đây là một đống cát?“Ha ha!”Lý Thanh Sơn vỗ vỗ vào bả vai La Hầu Tiểu Minh.
“Làm tốt lắm.
”“Không dám.
”“Này, Lý Thanh Sơn, ngươi nghiêm túc chút đi, kẻ địch đều là “cao thủ”, nhanh dùng “A Hoa” của ngươi chém đứt bọn họ đi!”Cố Nhạn Ảnh tức giận nói, bây giờ ngoại trừ nàng và Lý Thanh Sơn, thì những người khác đều đang trong thời gian mấu chốt để biến đổi thành A Tu La.
"Ta không đi, ngày hôm qua vừa mới phong đao, ngươi đi thì đi một mình đi!”Lý Thanh Sơn không vui nói, hôm qua hắn mới nghiêm túc phong đao như vậy rồi, nếu bây giờ làm vậy thì khác nào tự tát vào mặt?“Nếu ta có thể đi thì ngươi làm gì? Đừng nhiều lời nữa, nhanh đi!”Đại quân không thể huy động được, lúc này sức mạnh của Cố Nhạn Ảnh rất yếu, chắc chắn sẽ không cản nổi “cao thủ”.
Mà nếu như không phải La Hầu Tiểu Minh đột nhiên xuất hiện, và mang theo câu Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao thì cho dù có thể điều động được đại quan thì trận chiến này chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.
“Được rồi, được rồi!”Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ nhún vai, rồi đổi tay nắm lấy chuôi đao, vươn mình nhảy xuống núi thi thể.
Cuồng Hoa Đao Hồn tỉnh dậy, rồi lập tức cười nhạo Lý Thanh Sơn.
Gân xanh trên trán Lý Thanh Sơn lộ ra, vừa đi đến bờ sông, hắn đã tức giận mắng Mã Hành Không:"Lão già này, ngươi hét cái gì mà hét, cả nhà đều chết hết rồi sao?”"Ngươi ngươi.
"Mã Hành Không tức muốn xỉu, đổ mặt tía tai, chỉ vào Lý Thanh Sơn nhưng không nói được lời nào, muốn xông qua sông đánh chết hắn.
"Mã huynh xin dừng bước, đây có thể là bẫy của kẻ địch!"Trương Vân Thiên nói.
Mã Hành Không quay đầu nhìn lại, ngoại trừ người của nhà mình thì trên mặt những người khác đầy sự băn khoăn và sợ hãi, nước sông phía trước thì cuồn cuộn, ngoài trừ một số rất ít các cao thủ Tiên Thiên thì không có ai có thể dễ dàng nhảy qua được.
Dù sao hắn cũng là một người từng trải, nên chỉ có thể dề nén cơn tức giận và chắp tay nói:“Tất cả nhờ minh chủ làm chủ!”Sau đó quay qua nói với mọi người:“Bất cứ ai có thể giết được tên đạo tặc này, thay Mã gia báo mối thâm thù đại hận này thì lão phu sẽ dùng mười tòa thành để cảm tạ!”Những lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy động lòng, mười tòa thành thì ít nhất có chu vi hơn trăm dặm, có đến mấy trăm ngàn nhân khẩu, thế này cũng đủ để thành lập cả một tông môn rồi.
“Mã gia xong đời.
”Trong lòng Trương Vân Thiên thầm nói, ngọn núi thi thể kia dường như có hằng trăm cái xác là của Mã gia, hắn vốn tưởng rằng thiên hạ chỉ cần dựa vào người đông thế mạnh mà đánh phá các thị trấn xung quanh, nhưng không ngờ thành Phi Mã lại dễ dàng bị phá hủy như vậy, thậm chi chưa đầy một ngày đã mất đi phòng thủ.
Trận chiến này cho dù có thắng, thì thế lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều, mười tòa thành chẳng qua cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
Một bóng người có cánh tay dài quá gối ở bên kia sông trầm giọng hỏi:"Ngươi là Lý Thanh Sơn?""Là lão tử đây!"Lý Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Trương Vân Thiên đột biến, chỉ tay hét lớn:“Ma đầu, ta vốn tưởng ngươi chỉ là một tên đạo đức giả mua danh trục lợi, nhưng không ngờ lại ngang ngược như vậy, thế mà lại trở thành kẻ thù của giới võ lâm trong thiên hạ, ngươi đơn giản là không bằng một con cầm thú!”“Ngươi sai quá sai rồi, lão tử là chim là thú, chứ không phải không bằng cầm thú!”Phượng Hoàng trong “Thần Ma Cửu Biến” là chim, hổ là thú, lời này của Lý Thanh Sơn cũng xem như là sự thật.
Sắc mặt của Trương Vân Thiên càng ngày càng xám xịt, sự bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cả đời hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, cũng chưa từng gặp qua đối thủ như vậy.
"Minh chủ, Lý Thanh Sơn này chẳng qua là đang giở trò kéo dài thời gian mà thôi, bọn hắn dường như đang tiến hành nghi thức gì đó, bây giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta xuất thủ, tuyệt đối không được bọn hắn thành công!”“Mã thí chủ nói có lý, từ cổ chí kim đến này chính tà không thể cùng tồn tại, chẳng lẽ mấy người chúng ta liên thủ lại mà không thể đối phó lại được hắn sao? Ta nghĩ là ngoài hai cái cánh tay dài thì Lý Thanh Sơn cũng chả phải cái gì ghê sớm, có lẽ là là tên tập chủng được sinh ra từ Bạch Viên Vương và người phụ nữ loài người nào đó!”