Hắn không nhịn được ngước mắt lên nhìn lén.
Cho dù cách một lớp khăn che mặt, không thấy rõ dung nhan nhưng đôi con ngươi giống như mùa thu kia khiến mặt hắn lập tức đỏ lên.
Tiết Băng làm như không thấy, mấy kiếm khách sau lưng cũng đều đã quen với việc này, ai bảo nàng là “thiên hạ thập đại mỹ nhân”, khó trách khiến con cóc ghẻ này mộng tưởng hão huyền.
Chưởng quỹ tự mình bưng lên mấy đĩa điểm tâm tinh xảo:"Đại tiểu thư, ngươi đột nhiên tới đây làm ta không kịp chuẩn bị.
Chỗ của ta không bằng trên núi, ngươi tùy tiện nếm thử xem.
”"Ngươi khách khí quá rồi, khi còn bé ta cũng không ít lần đến đây đòi ăn.
"Tiết Băng mặc dù không thèm ăn nhưng vẫn lịch sự mà cầm một miếng bánh hoa quế lên.
Chưởng quỹ lập tức cười tươi như hoa:"Phải phải, khi đó ngươi còn nhỏ như vậy, chớp mắt đã trở thành “thiên hạ thập đại mỹ nhân” rồi.
”Tiết Băng đang đưa chiếc bánh hoa quế đến bên miệng chợt dừng lại.
Từ trước đến giờ nàng đều không thích cái danh hiệu này, bây giờ càng không muốn nghe mấy chữ này.
Cái gọi là thập đại mỹ nhân chẳng qua là khi tứ đại thế gia và thất đại tông môn đi xóa sổ Phổ Độ miếu, mỗi một thế gia môn phái phải lựa chọn ra một nữ tử có dung nhan xuất chúng, đầu tiên phải bàn về xuất thân, sau cùng mới đến võ công.
Nhưng bây giờ thập đại mỹ nhân chỉ còn lại chín người, đệ nhất gia tộc Mã gia ở biên giới phía bắc cũng không thể xuất hiện mỹ nhân nữa, mà phái Tuyết Sơn lại vừa vặn là môn phái thứ nhất ở biên giới phía bắc.
Sau khi Thiên Hạ hội quét sạch Mã gia, càn quét các tông môn thế gia lớn nhỏ ở biên giới phía bắc, hiện tại chỉ còn lại phái Tuyết Sơn, phạm vi thế lực truyền thống bị giảm lại còn chưa đến trăm dặm.
Nàng dẫn người tuần tra một vòng trở lại, phát hiện tình huống không quá lạc quan.
Thiên Hạ hội còn chưa đánh tới, cuốn sách "Bạch Viên Vương đại truyện" ẩn chứa kiếm đạo vô thượng đã được lưu truyền ra, tin rằng ở trong thành là có.
Bởi vì vị chưởng môn của phái Tuyết Sơn kia, phụ thân của nàng đã thu thập được cả một bộ, nàng cũng đọc kỹ qua một lần, vì kiếm pháp trong đó khiến người ta thán phục không thôi, điều càng thán phục hơn là lại có người chịu đem tuyệt học như vậy tùy tiện chỉ cho mọi người, thậm chí còn truyền bá mạnh ra ngoài.
Lúc đầu nàng cho rằng võ công của người ta không tệ nhưng phụ thân lại khẳng định rằng phần tinh diệu nhất trong này tuyệt đối không phải bút tích xuất phát từ Bạch Viên Vương, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể lĩnh hội được, chỉ là cảm thấy vô cùng đại bác tinh thâm.
Nói một cách bi quan hơn, nếu chuyện này cứ tiếp tục, không cần Thiên Hạ hội đến tấn công, truyền thừa của phái Tuyết Sơn cũng sẽ bị đoạn tuyệt.
Nếu như có con đường tắt có thể ung dung học được tuyệt thế kiếm pháp, còn ai bằng lòng bái sư học nghệ, ăn nhờ ở đậu chứ.
Từ trước đến nay có rất ít người có thể học được chí cao tuyệt học của phái Tuyết Sơn “Bạo tuyết kiếm pháp”.
Tai họa do yêu tinh giáng thế lần này mang lại lớn hơn nhiều so với lần trước.
Trật tự võ lâm từ cổ chí kim đã bị phá vỡ hơn bao giờ hết.
Ngay cả đại môn phái như phái Tuyết Sơn có lịch sử mấy trăm năm truyền thừa cũng khó có thể chỉ lo thân mình, cái gì mà thập đại mỹ nhân càng không đáng nhắc đến.
Nàng rơi vào trầm tư, Hồng chưởng quỹ hốt hoảng:“Đại tiểu thư, món điểm tâm không hợp khẩu vị sao?”"Hồng lão đầu, ngươi ở chỗ này nói nhảm cái gì, trở về tính sổ sách của ngươi đi!"Một thanh niên lỗ mãng không kiên nhẫn xua tay, vẻ mặt lại trở nên ân cần nói với Tiết Băng:"Sư muội, ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây, ai cũng đừng hòng làm tổn thương đến ngươi.
""Tiểu tử thúi, ngươi mới học võ công được có mấy năm, lại dám lớn tiếng nói khoác như vậy.
Hơn nữa đại tiểu thư là người hiền lành xinh đẹp như vậy, ai dám hại nàng?"Hồng chưởng quỹ không hài lòng, tuy rằng hắn chỉ biết chút ít võ công, tuyệt đối không phải là đối thủ của thanh niên này.
Nhưng mà trấn nhỏ này cùng phái Tuyết Sơn phái có quan hệ mật thiết với nhau, mấy trăm năm nay, trên núi có rất nhiều người luyện võ, quan hệ thân thích mang thù các loại cũng có.
Ngay cả đại tiểu thư của phái Tuyết Sơn phái cũng là do hắn nhìn nàng lớn lên, dĩ nhiên hắn không kiêng kỵ uy phong của võ giả như vậy.
Đây cũng là điểm bất đồng của môn phái và thế gia.
Môn phái muốn thu nạp nhiều đệ tử, không phải độc quyền một nhà một họ, càng chú trọng dang tiếng hơn chút.
Hơn nữa cũng sẽ không giống thế gia không ngừng vươn cành lá, trên núi cũng không thể chứa quá nhiều người ở, cũng không cần nhiều tài nguyên như vậy, ăn ở đều có môn đồ đệ tử cung phụng, chỉ cần bảo đảm phạm vi thế lực nhất định là được.
"Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là đại ma đầu Lý Thanh Sơn kia rồi!"Thanh niên kiêu ngạo hiển nhiên không nhìn thấy khi Tiết Băng nghe thấy cái tên này liền nhíu lông mày.
"Lý Thanh Sơn không phải ma đầu mà là hiệp vương!”