Tiểu nhị đang cẩn thận hầu hạ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi mất trí rồi, ở đây nào có chỗ cho ngươi nói chuyện, còn không lui xuống làm việc đi!"Hồng chưởng quỹ quát.
"Được, nơi này thế mà lại có gian tế của Thiên Hạ hội đấy! Bọn ta phải dạy cho ngươi một bài học để cho ngươi biết Lý Thanh Sơn là hiệp vương hay là ma đầu!”Thanh niên có thái độ kiêu ngạo vén tay áo lên.
"Cho dù ngươi đánh chết ta, Lý Thanh Sơn mãi là hiệp vương, là đại cứu tinh của lão bách tính chúng ta!"Tiểu nhị đỏ mặt rống cổ hét lên.
"Được rồi, đừng có nói nữa, chờ tạnh mưa chúng ta trở về núi phục mệnh!"Tiết Băng còn chưa nói xong, tửu lầu đột nhiên bị sấm sét chiếu sáng, chiếu bóng của một người trên mặt đất.
Ầm!Tiếng sấm giống như nổ vang trên đỉnh đầu, làm rung chuyển bát đĩa, lỗ tai của mọi người cũng bị ù lên.
Một bóng người cao lớn mang theo gió mưa chợt xông vào bên trong tửu lầu.
Chật vật lăn một vòng trên mặt đất, mới vừa đứng dậy liền hô to:“Ông chủ, mang rượu tới đi!”Lốp bốp!Nước mưa dính trên người hắn bắn tung tóe.
Đồng tử của Tiết Băng co lại, phóng chân khí ra ngoài ngăn cản giọt nước mưa.
Những người khác không may mắn như vậy, bọn họ không phải cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có nội lực mà thôi cho nên bị nước mưa thấm ướt cả người, mấy món điểm tâm tinh xảo trên bàn bị nước mưa thấm ướt không thể ăn được nữa.
Lại nhìn người đàn ông vừa xông vào, vóc người to lớn, tóc tai bù xù, trên người khoác trường bào màu vàng, ống tay dài gần chạm đất.
Cách ăn mặc của hắn vốn có mấy phần nhã nhặn nhưng hắn lại lộ một bên ngực, hai chân còn dính đầy bùn đất, chẳng có chút phong nhã nào.
Huống chi dung mạo của hắn vô cùng kỳ dị, giống như con vượn.
Lúc này trên mặt mang theo ý cười, nhìn có chút buồn cười, khiến người ta không khỏi nghĩ đến bốn chữ “vượn đội mũ người”.
Hồng chưởng quỹ tức giận phồng mang trợn mắt.
Bản thân bị mấy giọt nước mưa kia làm ướt là chuyện nhỏ, mấy đĩa điểm tâm mà hắn chuẩn bị đều bị làm hư hết rồi, kiên quyết nói:“Chỗ này không bán rượu, khách quan đến nơi khác đi!”“Tửu lầu không bán rượu thì bán cái gì.
Đừng đùa nữa, mau mang rượu tới đi, ta sẽ có thưởng.
Đúng rồi, mang thêm chút đồ nhắm nữa!”"Ta đã nói rồi, ở đây không bán rượu!"Hồng chưởng quỹ tuy biết đối phương có võ công, nhưng nơi này ở dưới chân núi phái Tuyết Sơn, bên cạnh còn có đệ tử của phái Tuyết Sơn, sao lại sợ một tên người ngoài không rõ lai lịch chứ.
Thanh niên lỗ mãng của phái Tuyết Sơn lau nước mưa trên mặt, định quát hỏi nam tử này từ đâu mà đến? Có phải là gian tế của Thiên Hạ hội không? Bên tai chợt vang lên giọng nói cảnh cáo của Tuyết Băng:"Đừng nói chuyện!"Giọng nói kia lạnh như băng nhưng lại mang theo chút run rẩy.
Nhìn nam tử xa lạ kia, nàng chợt nghĩ đến một người.
Ầm ầm!Lại có một chuỗi tiếng sấm vang lên liên tiếp, khiến ly đèn chén đĩa rung chuyển như thể có một con rồng sấm sét đang quanh quẩn phía trên tửu lầu, ánh chớp lúc sáng lúc tối chiếu sáng bên trong tửu lầu.
Tiếng sấm ầm ầm làm mọi người đều kinh ngạc, chỉ có người đàn ông kia đứng yên không nhúc nhích, cái bóng của hắn nhe nanh múa vuốt trên tường.
Khuôn mặt hắn cũng lúc sáng lúc tối, khuôn mặt vốn có chút buồn cười đột nhiên lộ ra vẻ tàn khốc dữ tợn.
Một trận cuồng phong ùa vào trong tửu lầu, thổi tấm khăn che mặt của Tiết Băng lên.
Một đôi mắt như mùa thu nhìn chằm chằm vào ống tay áo dài của người đàn ông.
Nó không tung bay theo gió mà vẫn luôn rủ thẳng xuống, đôi môi đỏ mọng không biết lúc nào đã trở nên tái nhợt.
Là hắn, nhất định là hắn!Ma vương giết người như ngóe, tai họa của thiên hạ!Máu tươi tựa như đông lại, trước khi tận mắt chứng kiến, nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại sợ hãi như vậy.
Hắn đến đây tuyệt đối không phải để uống rượu, mà là vì phái Tuyết Sơn!Nàng gần như thấy được cảnh tượng máu chảy thành sông ở phái Tuyết Sơn.
Mà người đầu tiên chết chính là Hồng chương quỹ không biết thân phận của người tới, nhất quyết không chịu bán rượu cho hắn.
Nhưng nàng lại không có dũng khí nhắc nhở.
Người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng cười non nớt, vô cùng kỳ dị, tất cả mọi người đều rùng mình một cái, Hồng chưởng quỹ cũng lui ra sau một bước, kinh ngạc nói:"Ngươi.
""Ngươi cười cái rắm!"Người đàn ông quay đầu nhìn lại phía sau, một đứa trẻ leo lên lưng hắn, ngồi trên bờ vai rộng của hắn, cười nói:“Bảo ngươi uống rượu không cần mạng, người ta căn bản không bán cho ngươi, xem ngươi làm thế nào?”Giông tố mùa hè vội vã kéo đến, tên khốn kiếp này không vội tìm chỗ trú, lại nhìn thấy cờ rượu tung bay, khăng khăng muốn xông vào trong, suýt nữa khiến hắn bị sét đánh trúng.
"Làm sao bây giờ, mẹ nó!"Người đàn ông xòe hai tay ra, quay người đi tới cửa.
Hắn nhìn Tuyết Sơn trong màn mưa, lại từ bỏ như vậy.