Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1975 - Chương 1986: Người Đầu Tiên

Chương 1986: Người Đầu Tiên

Lý Thanh Sơn đột nhiên nhíu mày, buồn rầu nói:“Nói tiếp thì không lẽ trong Phổ Độ Tự thật sự không có tiểu ni cô đáng yêu nào sao?”Phổ Độ Tự trấn áp yêu tinh, cho dù thế nào cũng phải đến đó xem mới được, trực tiếp rút ra linh lực ở trong đó, có lẽ có thể giúp hắn khôi phục lại một ít sức mạnh.

“Đương nhiên không có rồi.

”Tiết Băng tức giận nói.

Lý Thanh Sơn vỗ tay nói:“Có chứ, nếu bọn họ không có, vậy ta tự phong cho bọn họ một người là được, cứ như thế là sẽ có được mười mỹ nhân nhất trong thiên hạ.

”“Ngươi nghiêm túc sao?”Tiết Băng nghe được ý tưởng viển vông của hắn, mở to hai mắt nhìn, cảm thấy vừa giận lại vừa buồn cười.

“Ừ, ngươi là người đầu tiên.

”Lý Thanh Sơn nhe răng cười, lập tức nhảy xuống vách núi.

“Ta không phải!”Tiết Băng chạy đến bên cạnh huyền nhai hô to, thứ đáp lại nàng chỉ là tiếng cười to của hắn, nhìn thấy bóng dáng của hắn cứ thế biến mất trong bóng đêm.

Những chuyện trải qua trong nửa ngày ngắn ngủi này giống như một giấc mơ huyền ảo.

Vừa có sợ hãi, bi thương thù hận, cũng có vui vẻ, biết ơn, kính nể, đến cuối cùng lại giống như một trò đùa vui, chưa bao giờ có nam tử nào có thể xúc động cõi lòng của nàng như bây giờ.

“Hi vọng ngươi có thể bình an quay về!”Lý Thanh Sơn xuống Tuyết Sơn, nhấc chân chạy như điên, đi thẳng về hướng Nam.

Lúc này lập tức lộ ra ưu điểm của tiểu thế giới, hắn dựa vào sức mạnh đại địa cuồn cuộn không ngừng, trong vòng một đêm chạy đi vài trăm dặm, chờ đến khi rạng sáng đã đi vào trung cảnh, nếu không phải gặp được một trận bão thì hắn còn có thể đến nhanh hơn nữa.

Thời tiết trở nên nóng bức hơn rất nhiều, mặt trời đỏ chói mọc lên ở phương Đông, đột nhiên biến thành ban ngày, phóng xa ra ánh sáng nóng cháy, nướng chín đại địa.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng dừng chân lại, hắn cũng không thấy mệt, chỉ là bụng đói meo, sôi ùng ục mãi không ngừng, hắn tìm một con đường lớn, nhìn xem ven đường có gặp được thành quách gì không, vào đó ăn uống no say một bữa.

Đồng thời hắn còn đang nghiêm túc suy nghĩ về “kế hoạch vĩ đại” của bản thân, trung cảnh không có thế gia, chỉ có rất nhiều bang hội môn phái san sát, trong đó có tam đại môn phái, lần lượt là Phổ Độ Tự, Huyền Hư Quan và Thần Phong Phái, còn có một tòa thành nổi tiếng khắp thiên hạ là Huyền Vũ Thành, đó là nơi của Võ Lâm Liên Minh.

Bên trong Huyền Hư Quan và Thần Phong Phái đều có một người nằm trong thập đại mỹ nhân, nhưng mục tiêu đầu tiên của Lý Thanh Sơn là Phổ Độ Tự, cho dù muốn chơi kiểu gì thì việc đầu tiên vẫn phải là tăng lên thực lực mới có thể chơi cho đã, hắn nhất định phải có được viên yêu tinh kia.

Nhưng hiện tại lại xuất hiện vấn đề, trong Phổ Độ Tự không có mỹ nhân!Đây vốn chỉ là một câu nói vui đùa, nếu chỉ là vì muốn háo sắc thì hoàn toàn không cần thiết cưỡng ép nhét vào trong miếu hòa thường một mỹ nhân, nhưng hiện tại tâm tính của hắn đã bị Viên Ma ảnh hưởng, càng là lời nói đùa thì lại càng nghiêm túc, ngược lại vứt chuyện quan trọng là thống nhất thiên hạ ra sau đầu, chuyện này để Cố Nhạn Ảnh suy nghĩ là đủ rồi.

Nhưng hắn lại không quen thuộc thế giới này, biết đi đâu tìm mỹ nhân đây?Cái này cũng không phải chỉ cần tìm bừa một mỹ nhân là được, nhất định phải có đủ “tư cách”, vẻ bề ngoài thì không cần phải nhắc đến, võ công cũng không được quá yếu, tốt nhất là đã có được danh tiếng nhất định rồi, tương đối được xã hội tán thành.

Nhưng hắn lại không chịu nghĩ đến việc, chỉ có ma mới sẽ tán thành thập đại mỹ nhân có xuất thân từ một ngôi chùa miếu.

Nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của mấy hòa thượng kia sẽ lập tức cảm thấy cực kỳ thú vị, không nhịn được bật cười ha ha.

Thay vì nói là bị Viên Ma ảnh hưởng, còn không bằng nói là bị kích thích ra bản chất thật sự.

“Đằng sau là ai?”Hắn đang suy nghĩ, đằng trước đột nhiên truyền đến tiếng hét to, một tiêu đội dừng lại trong lớp bụi mù mịt, cảnh giác nhìn Lý Thanh Sơn đang nhanh chóng chạy đến.

Hai mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, hắn không quen thuộc với thế giới này, nhưng luôn sẽ có người quen biết, chỉ cần mở miệng hỏi thăm là được thôi.

Một hán tử để râu quai nón giục ngựa bước lên đón, trong lòng suy nghĩ:“Người này chạy với tốc độ nhanh như thế, chắc chắn là cao thủ Tiên Thiên, rõ ràng không phải hạng người vô danh, còn phải cẩn thận ứng phó mới được.

”Vừa nghĩ vừa chắp tay nói:“Tại hạ là Hầu Chấn của Trường Phong tiêu cục, thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ, không biết đến đây có việc gì?”“Hiệp Vương Lý Thanh Sơn, cướp tiêu.

”Lý Thanh Sơn nói ngắn gọn súc tích.

“Lý.

Lý Thanh Sơn!”Hầu Chấn giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày, sợ hãi suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống.

Các tiêu sư còn lại cũng đều ồ lên.

Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, danh tiếng của Lý Thanh Sơn đã được lan truyền rộng rãi trong thiên hạ, không có ai không biết, không có ai không hiểu, ở Bắc Cảnh còn có không ít người ca ngợi, nhưng ở nơi khác, hắn lại chẳng khác nào một ma vương cuồng giết người.

Bình Luận (0)
Comment