Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1977 - Chương 1988: Minh Chủ

Chương 1988: Minh Chủ

Đèn đuốc huy hoàng chiếu rọi xuống một chiếc bàn tròn to lớn được khắc chữ “Vũ” rồng bay phượng múa ở chính giữa, từng vòng xung quanh được khắc mười hai cầm tinh, mười hai canh giờ, phía ngoài cùng là mười hai hình vẽ chia thành gió lốc, bông tuyết, tượng Phật, ngựa phi, vân vân.

Đó chính là tượng trưng cho bảy đại môn phái và bốn đại thế gia trong thiên hạ.

Trong đó có một vị trí đặc biệt được để trống, nó đối xứng với “Long” trong mười hai cầm tinh, “Thìn” trong mươi hai canh giờ.

Đó là để tưởng niệm Long Phá Thiên - minh chủ võ lâm đời thứ nhất.

Một tay hắn sáng lập Võ Lâm Minh, xác lập trật tự võ lâm mấy trăm năm qua, sau này phá vỡ hư không mà đi, trở thành giai thoại được truyền bá nghìn đời.

Vì hắn không xuất thân từ tông môn thế gia, nên đứng độc lập một mình ở ngoài.

Hiện tại, những người ngồi đây đều là gia chủ chưởng môn của các gia các phái.

Lúc này có thêm hai vị trí còn trống, đó là một con ngựa phi và một mảnh bông tuyết, đại diện cho Mã gia và Tuyết Sơn phái.

Bây giờ, tất cả mọi người đều biết sẽ không có ai đến điền vào hai vị trí này.

Bên ngoài còn có rất nhiều người đã vào chỗ, không ai khác ngoài các “anh hùng” được triệu tập đến từ khắp nơi, giờ đây họ đang im lặng như tờ mà nhìn về phía Trương Vân Thiên.

Võ Lâm Minh đã thành lập được mấy trăm năm, mỗi khi có ma môn tà đạo làm hại võ lâm thì sẽ triệu tập đại hội võ lâm để tiến hành thảo phạt.

Nhưng chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như thế này, vậy mà minh chủ võ lâm lại quẳng gánh không làm.

Phúc Khổ phương trượng của Phổ Độ tự nhỏ giọng niệm Phật hiệu rồi lên tiếng khuyên nhủ:“A di đà Phật, lời ấy của Trương thí chủ sai rồi, lúc ở bên ngoài Phi Mã thành chỉ là do tình thế ép buộc thôi, sao có thể để người ngoài nói hai ba câu là đã đoạt mất vị trí minh chủ này được.

Chỉ thương xót cho Phục Hổ sư đệ kia của ta, cả đời chém gian trừ ác, ghét cái ác như kẻ thù mà lại chết trong tay ma đầu kia!”Huyền Hư quan chủ cũng nói:“Đại sư nói có lý, vài ngày trước cũng nghe đồn sư huynh của ta chết dưới nanh vuốt của ma đầu.

Bây giờ đã được chứng thực rồi, thi thể cũng được vận chuyển về từ biên giới phía bắc nhưng tàn tả không thể tả.

Đúng là ai thấy cũng phải rơi lệ, ma đầu Lý Thanh Sơn kia thực sự tàn bạo tột cùng, thiên lý khó dung!”Trương Vân Thiên thở dài:“Xin hai vị hãy nén bi thương, Vân Thiên cũng là người sống sót sau tai họa nên chỉ muốn bảo toàn tính mạng trong thời loạn lạc.

Thực sự không muốn tiếp tục tham dự vào những xích mích võ lâm này.

”Bên ngoài nói thế nhưng trong lòng lại cười khổ, hai phái này đều có nhân vật quan trọng chết trong tay Lý Thanh Sơn, có thể nói thù sâu hận lớn này là không đội trời chung.

Tuyết Sơn phái còn có thể thuận theo tình hình chung mà đầu hàng Thiên Hạ hội, nhưng bọn họ thì tuyệt đối không thể.

Tất nhiên chỉ có thể quyết tâm chống lại.

Gia chủ Lục gia ở biên giới phía đông vỗ bàn một cái rồi đứng dậy:“Ma đầu này vẫn ung dung tự tại ở biên giới phía bắc, vậy nên giờ không phải lúc để bi thương.

Trương minh chủ chỉ thiếu nửa bước nữa là đến thiên ngoại, nhưng ngươi có từng nghĩ xem nếu ma đầu này xuôi về phía nam thì Thần Phong phái nên làm gì, lẽ nào ngươi cứ trơ mắt để nó bị ma đầu này tiêu diệt sao? Dù thiên hạ có lớn nhưng chúng ta đã không còn đường lui rồi.

Mã gia và Tuyết Sơn phái đã dẫm lên vết xe đổ, nếu như chúng ta lại không đoàn kết thì chẳng bằng hiện tại gia nhập Thiên Hạ hội luôn.

Cúi đầu xưng thần với Lý Thanh Sơn là xong, còn mở đại hội võ lâm làm gì!”Lời này lập tức được hai đại thế gia khác tán thành, Mã gia ở biên giới phía bắc thật sự quá thảm.

Trương Vân Thiên trầm ngâm không nói gì, trong lòng lại nghĩ:“Bình thường đám thế gia các ngươi muốn làm gì thì làm.

Bây giờ biết sợ rồi sao?”Mọi người dồn dập khuyên Trương Vân Thiên ở lại, vị trí minh chủ bình thường được các gia các phái tranh cướp nhưng lúc này lại thành củ khoai nóng bỏng tay.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn cách để Trương Vân Thiên tiếp tục làm, tốt xấu gì đao đầu tiên của Lý Thanh Sơn cũng không chém về phía mình, trước tiên cứ tìm một người gánh trách nhiệm rồi lại nói.

Cuối cùng, cho dù có thất bại thì cũng là sự thất bại của minh chủ và toàn bộ Võ Lâm Minh.

Trương Vân Thiên im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng:“Muốn ta tiếp tục làm minh chủ cũng được, chẳng qua ta muốn lấy Thần Long ngọc tỷ ra để thực thi quyền lực của minh chủ.

”“Đại minh chủ!”Mọi người đều hoảng sợ, vì từ lúc Võ Lâm Minh được thành lập tới nay thì chỉ có một vị đại minh chủ, đó chính là Long Phá Thiên - minh chủ đời thứ nhất.

Hắn không chỉ nắm giữ quyền sinh sát, mà còn có thể phế lập gia chủ chưởng môn tùy ý, có thể nói là minh chủ thiên hạ, cao quý không tả nổi.

Bình Luận (0)
Comment