Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1978 - Chương 1989: Có Người Dám Hỏi Lão Phu À

Chương 1989: Có Người Dám Hỏi Lão Phu À

“Trương minh chủ, như thế e là không ổn đâu!”Lập tức có người phản đối, ai lại muốn giao tính mạng dòng tộc của mình vào tay người bên ngoài cơ chứ.

“Minh chủ và đại minh chủ chỉ khác nhau một chữ, nếu như chúng ta đều tuân theo hiệu lệnh thì cần gì phải bận tâm?”“Ở đây quá ngột ngạt nên ta ra bên ngoài hít thở khí trời.

Nếu chư vị không ngại thì ở đây bàn bạc thật kỹ một hồi, chỉ cần có một người không đồng ý thì ta lập tức ra khỏi Huyền Vũ thành, về Thần Phong phái bế quan.

Chờ Thiên Hạ hội xuôi về nam thì lại dẫn môn hạ đệ tử quy hàng là được rồi.

”Trương Vân Thiên phẩy tay áo bỏ đi, không có quyền lực lớn nhưng vẫn muốn ta gánh trách nhiệm lớn như vậy, đừng hòng!Một thiếu nữ đứng dậy đuổi theo, chạy như bay mà không dính bụi bặm, thể hiện khinh công tuyệt đỉnh, dung nhan lại càng thanh lệ thoát tục.

Nếu là ngày thường thì nhất định có không ít người reo hò khen hay, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều không có suy nghĩ này, ai nấy cũng cúi đầu nghĩ về lời nói của Trương Vân Thiên.

Trên đài cao, Trương Vân Thiên lại nghĩ tới buổi tối yêu tinh kia giáng thế, bỗng giọng nói của thiếu nữ vang lên ở phía sau:“Sư phụ, đại ma đầu kia thật sự lợi hại như vậy sao, lẽ nào nhiều cao thủ thế này cũng không làm gì được hắn?”Trương Vân Thiên nhìn thấy thiếu nữ thì gương mặt cũng lộ vẻ tươi cười:“Huyền Phong, ngươi chưa từng thấy thôi chứ tên kia đâu chỉ lợi hại, hắn đứng cách một con sông mà chém Mã Hành Không, lại chém Phục Hổ hòa thượng ở ngay trước mặt chúng ta.

Nhưng ta còn chẳng thấy rõ hắn ra tay như thế nào.

”“Sao có thể có chuyện đó?”Trương Huyền Phong líu lưỡi không thôi.

“Nếu ta không tận mắt nhìn thấy thì cũng tuyệt đối không tin, dù cho Long Phá Thiên còn trên đời thì chắc chắn cũng không phải đối thủ của hắn.

Chẳng qua ta tin hắn cũng không phải vô địch, nếu như đánh luân phiên thì có lẽ còn một phần thắng, nhưng người đánh xung phong chắc chắn không thể không chết!”“Vậy sư phụ tuyệt đối không được xung phong đi đầu!”Trên mặt Trương Huyền Phong đầy vẻ lo lắng.

“Sao sư phụ lại làm loại chuyện ngu xuẩn đến mức đó được?”Trương Vân Thiên cười khẩy, hiển nhiên đại minh chủ sẽ ra lệnh người khác đi chịu chết rồi.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện một bí mật lớn trên Thần Long ngọc tỷ mà Long Phá Thiên để lại, không hẳn không có cơ hội thắng Lý Thanh Sơn.

Nếu như thật sự không thể thành công thì cũng có thể phá vỡ hư không, độ kiếp phi thăng.

Đến lúc đó, mặc cho thiên hạ đại loạn thì có liên quan gì đến Trương Vân Thiên hắn?Trương Huyền Phong đột nhiên cảm thấy đáy lòng ớn lạnh.

Trương Vân Thiên lại nói đầy ấm áp:“Thuyền đến đầu cầu tự thẳng, ngươi cũng không cần lo lắng quá, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

”“Vâng, có sư phụ ở đây còn lâu ta mới sợ Lý Thanh Sơn kia!”Trương Huyền Phong nở nụ cười ngây thơ nhưng lại nghĩ thầm:“Muốn làm cái gì thì làm cái đó? Có phải ta sắp chết đâu, xem ra lần này cũng không dựa dẫm vào sư phụ được rồi! Quên đi, lão nương thèm vào cửa ải này, chờ tên Lý Thanh Sơn kia đánh tới thì ta lập tức thu dọn đồ nữ trang chạy trốn, suy cho cùng vẫn tốt hơn tiểu thư Mã gia làm quỷ dưới lưỡi đao.

Ài, tốt xấu gì ta cũng là thập đại mỹ nhân thiên hạ, vốn vẫn có thể bán nhan sắc.

Nhưng nghe nói thực ra cái tên Lý Thanh Sơn kia là một con khỉ, căn bản chẳng phân biệt được đẹp xấu, e là chiêu này không có tác dụng lắm.

”Sư đồ hai người đều xoay chuyển tâm tư, nhưng suy nghĩ lại giống nhau như đúc.

Mặt trời dần ngả xuống, gia chủ Lục gia tự mình đi tới bên dưới đài cao:“Minh chủ, mọi người mời ngài trở lại.

”Trương Vân Thiên mỉm cười khẽ, đang muốn nhảy xuống đài cao thì chợt thấy một con bồ câu màu xám đưa thư từ phương bắc bay tới.

Lúc này, Lý Thanh Sơn cũng bước vào Huyền Vũ thành, thấy đâu đâu trong thành cũng có người võ lâm đeo kiếm bên người, có vẻ không náo nhiệt lắm thì tiện tay kéo một người lại rồi hỏi:“Vạn Hoa lâu ở đâu?”“Hê hê, lại có người dám hỏi lão phu à!”Một lão già quay đầu lại, trưng ra khuôn mặt xanh đen u tối, còn nở nụ cười để lộ hàm răng ố vàng.

“Ngươi là ai? Ngươi không biết thì ta hỏi người khác vậy.

”“Tiểu tử, vậy mà ngươi lại không biết ta là ai sao, trở về chuẩn bị hậu sự đi!”Lão già giơ bàn tay tựa như móng gà lên.

“Hóa ra là một kẻ điên! Này ông trời khốn kiếp, hỏi một câu thôi mà cũng khiến ta phải bực bội hả.

”Lý Thanh Sơn mắng một câu, hắn tùy tiện kéo một người trong vô vàn người trên đường mà cũng gặp kẻ điên nữa, vậy may thực sự nát bét.

Nếu như hắn biết thân phận của lão già này thì sẽ biết vận may của mình không chỉ nát bét, mà còn là xui xẻo cực độ.

Bình Luận (0)
Comment