Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1979 - Chương 1990: Chuyện Tồi Tệ

Chương 1990: Chuyện Tồi Tệ

Vì lão già này chính là “giáo chủ Ngũ Độc giáo”, cao thủ ma đạo nổi danh năm đó cùng với Thất Sát Ma Quân và Huyền Vũ Yêu Cơ, độc công của hắn là kiệt xuất trong võ lâm, tâm địa độc ác lại càng nổi tiếng lẫy lừng.

Từ sau khi Ngũ Độc giáo bị Võ Lâm Minh diệt môn, hắn bắt đầu ẩn náu chạy trốn, thừa dịp võ lâm đại loạn mà tái xuất giang hồ.

Lần này hắn lẻn vào Huyền Vũ thành là vì muốn làm một chuyện lớn rung chuyển đất trời.

Lúc nãy, khi hắn vung tay một cái thì đã hạ độc Lý Thanh Sơn.

“Ngươi dám mắng ta? Vốn còn muốn cho ngươi chút thời gian để chuẩn bị hậu sự, nhưng giờ thì đi chết đi!”Giáo chủ Ngũ Độc giáo sầm mặt lại, phát động độc công toàn thân.

Lý Thanh Sơn cảm thấy lòng bàn tay tê rần, bàn tay thoáng biến thành màu xanh và đang lan tràn nhanh chóng.

Hắn biết mình đã trúng kịch độc rồi nên không khỏi tức giận trong lòng, hắn không trêu ai không chọc ai mà chỉ hỏi đường, thế mà cũng gặp phải chuyện tồi tệ như vậy.

“Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe theo lão phu thì còn giữ được một cái mạng, bằng không…”Ngũ Độc giáo chủ còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy không thể động đậy, bị đánh một cái tát lên mặt khiến miệng hắn lập tức phun ra một đống răng vàng.

“Này thì hạ độc này!”Lý Thanh Sơn đè giáo chủ Ngũ Độc giáo ra đánh một trận no đòn, thuận tay điểm đại huyệt toàn thân hắn rồi lại xách từ trên mặt đất lên:“Vạn Hoa lâu ở đâu?”Giáo chủ Ngũ Độc giáo duỗi bàn tay tựa như móng gà ra, run rẩy chỉ về một hướng rồi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, trong lòng tràn đầy oán hận.

Không ngờ mình phiêu bạt giang hồ cả đời, ngay cả Võ Lâm Minh cũng không làm gì được mà giờ lại lật thuyền trong mương, chẳng qua cũng may là đối phương không biết thân phận của mình.

Chờ lúc nữa độc tính phát tác thì sẽ cho ngươi chết không được tử tế!“Ây da! Ngươi còn dám lườm ta!”Lý Thanh Sơn lại giơ tay lên tát một cái, nhấc giáo chủ Ngũ Độc giáo lên rồi nhanh chân chạy đi:“Nếu ngươi dám lừa ta thì chờ xem ta trừng phạt ngươi như thế nào?”“Bái kiến đại minh chủ!”Trong đại sảnh nghị sự của Võ Lâm Minh, Trương Vân Thiên ngồi ngăn ngắn trên bảo tọa, nhận sự bái lạy của mọi người với vẻ mặt nghiêm túc, trở thành vị đại minh chủ thứ hai từ trước cho tới nay nhưng tâm trạng lại cực kỳ tồi tệ.

Đợi sau khi mọi người bái lạy xong, hắn mới lấy một tờ giấy mà bồ câu truyền tới, tuyên bố:“Ta vừa mới nhận được tin tức rằng Lý Thanh Sơn đã một mình xuôi nam.

Tiến thắng đến Huyền Vũ thành, không, nói không chừng đã đến rồi.

”Lời còn chưa dứt, nhiều tiếng hô kinh ngạc của mọi người đã vang lên, người người biến sắc.

Mà đám cao thủ Tiên Thiên từng thấy mặt của Lý Thanh Sơn đều không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa chính, thấy nơi đó không có bóng dáng của Lý Thanh Sơn thì mới thoáng yên tâm, nhưng có vẻ vẫn đứng ngồi không yên.

“Phải làm sao mới ổn đây?”“Lá gan của ma đầu này thật lớn!”“Chỉ e là không sợ hãi chút nào, người tài giỏi thì lá gan lớn!”“Nhanh chóng đóng cửa thành, tuyệt đối không thể để hắn trà trộn vào thành!”Trương Vân Thiên lắc đầu, nếu như dùng một bức tường thành đã ngăn cản được Lý Thanh Sơn thì còn có gì đáng sợ chứ, như này rõ ràng là rối loạn trận tuyến rồi.

Nhưng người này đâu còn là cao thủ võ lâm tung hoành thiên hạ nữa, quả thực là một đám thôn phu hương dã có tật giật mình.

Huyền Hư quan chủ nói:“Minh chủ bình tĩnh như thế, phải chẳng đã có diệu kế để đối phó ma đầu kia?”“Theo ta được biết, mục tiêu của hắn cũng không phải nơi này, mà là Vạn Hoa lâu.

”“Vạn Hoa lâu?”“Ừm.

Hắn không đến đây vì chúng ta, mà là vì Hồ Tiên Nhi.

”“A di đà Phật, quả nhiên là đồ háo sắc dâm tà!”Nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người đều cầm lòng không đậu mà thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng cũng không nói chắc được, nếu hắn nghe nói chúng ta tổ chức đại hội võ lâm ở đây thì có tìm tới cửa hay không.

”Trương Vân Thiên chuyển đề tài, bầu không khí chợt căng thẳng.

“Bây giờ nên làm như thế nào, xin minh chủ hạ lệnh!”“Việc này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người đang ngồi, một mình ta không thể quyết định.

Hiện tại chỉ có hai cách, một là chúng ta chạy tới Vạn Hoa lâu, đại chiến một trận với Lý Thanh Sơn kia, sống chết hoàn toàn dựa vào số trời.

Hoặc không thì cứ chiếm giữ ở đây, bố trí mai phục, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.

”Trương Vân Thiên nói một cách vô cảm.

Cách thứ nhất chính là liều mạng, kiểu như “ngươi có lang nha bổng, ta có thiên linh cái”, đánh cược chuyện thể lực của Lý Thanh Sơn không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng đừng nói thương vong sẽ nặng nề cỡ nào, cho dù thật sự may mắn đánh cược thắng, nhưng cũng có rất nhiều người ở đây từng thấy tốc độ bay qua sông lớn của Lý Thanh Sơn rồi, hắn muốn đi thì ai có thể giữ lại được, chỉ e đến cuối cùng vẫn chết vô ích.

Bình Luận (0)
Comment