Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1980 - Chương 1991: Tác Dụng Có Hạn

Chương 1991: Tác Dụng Có Hạn

Còn về cách thứ hai, ai cũng nghe rõ nhưng đừng thấy nói thì dễ đấy, chứ cái gì mà “bố trí mai phục, tự chui đầu vào lưới”, chẳng qua là mong Lý Thanh Sơn không quá để ý bọn họ, cầu nguyện hắn không giết đến tận cửa, bằng không thì vẫn phải liều mạng.

Chuyện này thực sự không có cách nào, ở đây đều là người có máu mặt, cũng không thể ngay cả bóng người còn chưa thấy mà đã chạy tứ phía được, vậy thì còn thành công kiểu gì.

Đại sảnh chìm vào sự im lặng lúng túng, ngươi nhìn ta rồi ta lại nhìn ngươi, sắc mặt ai nấy cũng đều hơi ngượng ngùng.

Hoàng hôn buông xuống, một loạt đèn lồng màu đỏ được treo thật cao ở trước Vạn Hoa lâu, mùi rượu và thức ăn pha lẫn với mùi phấn son phả vào mặt, làm bụng Lý Thanh Sơn cũng kêu “ọc ọc”.

Tay hắn vẫn còn xách giáo chủ Ngũ Độc giáo nên thu hút không ít sự chú ý, thế nhưng chớp mắt một cái lại chìm đắm vào giọng ca của oanh yến.

“Ngươi, sao ngươi không việc gì!”Giáo chủ Ngũ Độc giáo kinh ngạc nói, lúc này Lý Thanh Sơn nên phát độc bỏ mạng từ lâu rồi mới đúng chứ.

“Hừ, chút độc đó của ngươi mà lại hạ được ta sao?”Lý Thanh Sơn chỉ cần tiêu hao chút nguyện lực, cho dù trù tính của thiên ý sâu xa có tài tình như thế nào đi nữa thì tác dụng cũng rất có hạn, lại nói:“Nhìn võ công của ngươi cũng coi như không yếu, cũng xem như có chút tên tuổi trong võ lâm nhỉ! Sao nào, có muốn đi theo ta hay không?”“Ta.

ta.

Rốt cuộc ngươi là ai?”“Ha ha, vậy mà ngươi lại không biết ta là ai.

”Lý Thanh Sơn bước vào Vạn Hoa lâu, chỉ thấy lầu trên lầu dưới đều chật kín, còn để trống mỗi một tòa đài cao.

Một tỳ nữ nghênh đón:“Khách quan, hôm nay đã đầy khách rồi, mời ngài quay lại vào ngày khác!”“Hồ Tiên Nhi ở đâu? Bảo nàng đi ra đây, vậy may của nàng đến rồi!”Ánh mắt Lý Thanh Sơn quét một lượt lại nhìn thấy người quen ở trên lầu, thế là không khỏi nở nụ cười:“Trước hết mang ít rượu thịt ra đã, có người chiếm một vị trí thật tốt giúp ta rồi.

”“Ngươi là thứ gì mà dám gọi thẳng đại danh của Tiên Nhi cô nương!”Quan khách trong lâu đột nhiên nổi giận.

“Tất cả im miệng hết cho ta!”Tiếng gầm giận dữ chấn động đến mức khiến tai của mọi người đau đớn, chân khí ẩn chứa bên trong lại càng khiến người khiếp sợ, nhưng người lên tiếng không phải Lý Thanh Sơn.

Một lão già chậm rãi đi xuống từ trên lầu dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt âm trầm như cha ruột chết, trực tiếp đi tới trước mắt Lý Thanh Sơn rồi cúi đầu thật sâu:“Thuộc hạ tham kiến vương gia!”Người này chính là lão già đến Tuyết Sơn phái làm thuyết khách.

Toàn lâu chợt yên tĩnh lại, chỉ có tiếng đàn sáo vẫn đang ê a.

Có lẽ rất nhiều người còn chưa hiểu rõ “vương gia” là ai, nhưng lại biết rõ ràng thân phận của lão già này.

Đây cũng là đại nhân vật danh chấn võ lâm, vốn cho là hắn đi xuống để dạy dỗ tên cuồng đồ này, sao ngược lại còn cúi chào thế này?“Miễn lễ, đúng là ngươi rất coi trọng chữ tín!”Lý Thanh Sơn vỗ vai khen ngợi lão già.

“Suốt đời tại hạ đã nói là làm!”Lão già liếc mắt nhìn bàn tay lớn trên bả vai một cái, khóe miệng co giật một cái.

Cũng không phải hắn muốn coi trọng chữ tín, chỉ sợ Lý Thanh Sơn quá coi trọng chữ tín, không tha cho hắn.

Mà tất cả những người ở trong lâu này đều là lớp người trẻ tuổi xuất thân từ thế gia tông môn, nếu như hắn không ra giảng hòa, để bọn họ tùy ý ăn nói linh tinh tiếp, đến lúc thật sự chọc giận Lý Thanh Sơn thì không biết bao nhiêu người phải chết nữa.

“Các tiểu bối ánh mắt thiển cận, không giữ mồm giữ miệng, kính xin vương gia thứ tội.

”“Chỉ là việc nhỏ, không đáng gì.

Đúng rồi, ta vẫn chưa biết ngươi tên là gì.

”“Tại hạ Thiết Hùng, bởi vì có sở trường sử dụng một đôi bút phán quan, nên bằng hữu trên giang hồ mới tặng cho một danh hiệu gọi là Thiết Diện Phán Quan.

”Thiết Hùng không nói hết, hắn được người ta gọi là Thiết Diện Phán Quan cũng vì tính tình chính trực, ghét cái ác như kẻ thù, chẳng qua hiện tại thật sự không có mặt mũi để nói như vậy.

“Hóa ra là Thiết lão đệ, phán quan cũng uống rượu hoa sao?”Lý Thanh Sơn cười trêu ghẹo.

“Vương gia thật biết pha trò, chỉ là tâm trạng phiền muộn nên uống vài chén thôi.

”Chắc chắn ngày thường Thiết Hùng sẽ không đến những nơi như thế này, hôm nay trong lòng thật sự không thoải mái nên mới tìm đến thú vui, nhìn thử Thiên Tiên mỹ nhân là Hồ Tiên Nhi vang danh thiên hạ như thế nào.

Không ngờ vừa mới cách một ngày mà lại đụng phải Lý Thanh Sơn, thực sự là đen đủi.

“Nếu được gọi là phán quan thì tất nhiên phải phân rõ thiện ác, nếu chỉ giám giết vài tiểu gian tiểu ác không có hậu thuẫn, mặc kệ đại ác cực ác như Mã gia coi như không thấy thì chẳng phải là danh không đúng với thực hay sao? Này, nếu như trong lòng ngươi vẫn không cam lòng, ta có tha cho ngươi ba lần thì lại làm sao, hôm nay cứ uống hết sức một lần.

Ngày mai ngươi lại quyết định tiếp!”

Bình Luận (0)
Comment