Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1982 - Chương 1993: Không Hổ Là Lục Công Tử

Chương 1993: Không Hổ Là Lục Công Tử

“Ta coi trọng võ công cao cường của hắn nên mới nói như vậy, ai đi chịu chết thì ta cũng đều vui lòng, vừa hay gia tăng danh tiếng cho ta!”“Nhưng nếu hắn giết đến tận cửa thì nên làm như thế nào mới tốt?”“Sao ngươi nhát gan như vậy, nơi này là Huyền Vũ thành đấy, lại nói cũng chỉ là một nam nhân sa đọa mà thôi, còn sợ hắn không thần phục dưới váy của ta hay sao.

Đến lúc đó chúng ta muốn giết ai thì giết, cũng có thể báo thù cho mẫu thân, mà sao lão độc vật kia vẫn chưa tới?”“Ta ra bên ngoài xem thử.

”Tiểu tỳ nữ áo xanh lập tức chạy ra ngoài cửa.

Hồ Tiên Nhi thở dài, lúc mẫu thân chết nàng còn quá nhỏ, không hiểu được mối thù sâu hận nặng này.

Thế nhưng nàng không quên được, không ngại nguy hiểm hợp tác với giáo chủ Ngũ Độc giáo.

Một lát sau, tiểu tỳ nữ áo xanh thở hồng hộc chạy trở về, hoảng sợ nói:“Tỷ tỷ, không ổn rồi! Lý Thanh Sơn đánh tới cửa rồi, còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp ngươi!”“Cái gì!”Hồ Tiên Nhi đứng bật dậy, giật nảy cả mình, sao cứ phải là đêm nay.

“Chúng ta mau trốn đi! Chậm thì không kịp nữa!”Tiểu tỳ nữ áo xanh vội vàng thu dọn trang sức châu báu, lúc cúi người xuống thì một cái đuôi cáo màu đỏ cũng thò ra.

“Sợ cái gì, thu đuôi lại cho ta, chờ ta trang điểm xong sẽ đi ra gặp hắn!”Hồ Tiên Nhi lại ngồi xuống, rồi nhìn vào gương và bắt đầu trang điểm.

“Tỷ tỷ, đuôi của ngươi cũng…”“Câm miệng!”Lời nói của Lý Thanh Sơn khiến cho toàn lâu loạn cả lên, không có một ai ở đây không đến vì Hồ Tiên Nhi, nàng hi sinh chính mình làm phần thưởng để trừ hại cho võ lâm, nên lại càng vì muốn dát một tầng thánh quang lên người nàng.

Lý Thanh Sơn nở nụ cười, xem ra sức hấp dẫn của Hồ Tiên Nhi này không nhỏ, cũng thật sự là một ứng cử viên phù hợp!Mí mắt của giáo chủ Ngũ Độc giáo nằm nhoài dưới đáy bàn cũng giật một cái.

Trán Thiết Hùng chợt tuôn mồ hôi lạnh, đám tiểu tử trẻ tuổi nóng tính này chưa từng thấy sự khủng bố của Lý Thanh Sơn, nếu như chợt nhiệt huyết sôi trào, tức giận vì hồng nhan thì hắn không cho rằng Lý Thanh Sơn sẽ mềm lòng.

Mà hắn lại có giao tình với trưởng bối của bọn họ nên sao có thể ngồi yên không để ý đến.

Nhưng nếu hắn ra tay thì chẳng phải là uổng phí cái mạng của mình hay sao.

“Tiên Nhi cô nương trẻ người non dạ, nhất thời hồ đồ nên mới muốn làm kẻ địch với vương gia.

Vương gia là người bề trên cần gì chấp nhặt với nàng, chẳng bằng mời nàng tới đây nói xin lỗi là được rồi.

”“Nàng muốn đối địch với ta?”Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt.

“A!”Thiết Hùng líu lưỡi, da mặt chợt đỏ lừ, tự lẩm bẩm trong lòng:“Hóa ra hắn không biết! Hóa ra hắn không biết!”“Cái này thú vị đấy, mới nửa ngày trước ta còn chưa từng nghe thấy cái tên Hồ Tiên Nhi, vì sao nàng muốn đối địch với ta? Nàng muốn đối địch với ta như thế nào?”“Này, chuyện này…”Miệng Thiết Hùng đắng chát, không trả lời được, cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều tràn ngập sự xem thường.

“Ngươi không chịu nói thì ta cũng không ép.

”Lý Thanh Sơn vẫy tay với một thanh niên mặc áo gấm, tay cầm quạt giấy ở bàn bên cạnh:“Ngươi nói đi!”“Lục Tử Du ta thà chết cũng không bán đứng Tiên Nhi cô nương!”Lục Tử Du bày ra vẻ mặt bất khuất, dù trong lòng cực kỳ khô tâm nhưng lúc này cũng không chịu đánh mất thể diện.

Nhận được một loạt câu khen hay ở trong lâu:“Không hổ danh là Lục công tử!”Lục Tử Du chắp tay với bốn phía, dù sắc mặt hơi trắng bệch nhưng cũng loại khí khái không để ý đến sống chết, những câu khen hay càng lúc càng vang dội, tựa như muốn phá vỡ sự khủng bố mờ mịt mà Lý Thanh Sơn tung ra.

“Thiết tiền bối, ta tôn kính ngươi vì ngươi là một thế hệ truyền kỳ võ lâm, không ngờ vậy mà ngươi lại là loại tiểu nhân nịnh nọt này!”“Ngươi, ngươi đúng là không biết điều!”Thiết Hùng vừa tức giận vừa sốt ruột, chẳng lẽ lần này mình chịu nhục chỉ là vì tạm thời bảo toàn tính mạng của mình sao?“ta chỉ muốn cho ngươi biết, không phải tất cả mọi người đều sợ chết!”Lý Thanh Sơn nhìn tình cảnh này với vẻ mặt nghiền ngẫm, La Hầu Tiểu Minh tỉnh lại từ trong giấc mộng cũng không nhịn được mà nói:“Ồn muốn chết, còn không mau giết sạch bọn họ!”Mặc dù giọng nói này yếu ớt nhưng lại khiến toàn lâu lập tức yên tĩnh lại, chứng minh đại đa số mọi người vẫn sợ chết.

Lý Thanh Sơn đứng dậy đi về phía trước, Lục Tử Du lặng lẽ nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy hai chân như nhũn ra, lại gân cổ kêu lên:“Hiệp vương, dù ngươi giết được thân thể ta thì cũng không giết được tấm chân tình ta dành cho Tiên Nhi cô nương!”Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn đã ập vào mặt hắn tựa như một đám mây đen, nhanh đến mức hắn chẳng kịp làm bất kỳ phản ứng nào, khiến hắn không khỏi nhắm hai mắt lại:“Nếu ta chết rồi thì Tiên Nhi cô nương có ra gặp không?”

Bình Luận (0)
Comment