Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1984 - Chương 1995: Thập Đại Mỹ Nhân Độ Tự

Chương 1995: Thập Đại Mỹ nhân Độ Tự

Hồ Tiên Nhi hoàn toàn nói không ra lời, gần như đã quên đi đau đớn trên thân thể, này mà gọi là lợi ích khổng lồ gì? Thập đại mỹ nhân Phổ Độ tự là gì?Đầu Thiết Hùng loạn cả lên, cái gì với cái gì thế này, lẽ nào hắn một mình xuôi nam là vì cái này?“A di đà Phật, đức hạnh của Hồ cô nương thật sự khiến cho bần tăng khâm phục.

”“Đường đường là Hiệp vương mà lại bắt nạt một nữ tử như vậy, thật sự làm người ta khinh thường.

”Một tiếng Phật hiệu trầm thấp bi thương vang lên, chỉ thấy một vị tăng một đạo sĩ bước vào trong lâu, không ai khác chính là Phục Khổ phương trượng và Huyền Hư quan chủ.

Sau khi Võ Lâm Minh bàn luận xong thì vẫn quyết định “ôm cây đợi thỏ” ở trong thành, chỉ sợ “thỏ” muốn đánh ngã cây.

Những người khác đều có thể không đến, nhưng bọn họ không thể không đến, kẻ thù gần trong gang tấc nhưng tránh mà không gặp thì còn có mặt mũi gì đặt chân trên giang hồ.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Đúng là không người nào dám tới gây phiền phức!”Phục Khổ phương trượng nói:“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

”Huyền Hư quan chủ lại nói:“Lý Thanh Sơn, sư huynh của ta chết ở trong tay ngươi đúng không? Còn có mối thù không đội trời chung của Phục Hổ đại sư nữa, không báo thù không được!”Lý Thanh Sơn sờ gáy:“Các ngươi nói ai thế! Lại nói các ngươi là ai!”“Vương gia…”Thiết Hùng bỗng lên tiếng nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, rồi lại giải thích thân phận của hai người này, sau đó thở dài nặng nề:“Hà cớ gì các ngươi lại đến chứ?”Lý Thanh Sơn bỗng hiểu ra, chợt hỏi Huyền Hư quan chủ:“Chỗ ngươi cũng có thập đại mỹ nhân đúng không!”“Ma đầu!”Huyền Hư quan chủ nói về mối thù không đội trời chung nhưng Lý Thanh Sơn lại nói chuyện mỹ nhân với hắn, khiến hắn không nhịn được mà giận tím mặt.

“Nhìn dáng vẻ trợn mắt dựng râu của ngươi kìa, sư huynh ngươi tự tìm đường chết đấy chứ, đạt được nhiều lợi ích từ ta mà xoay người lại là muốn hại ta, quả thực là ăn cháo đá bát.

Còn có hòa thượng này, sư đệ của ngươi cũng coi như là người xuất gia nhưng lại dám nói tục, có biết cái gì gọi là giới luật ác khẩu không.

Ta không thay Phật tổ dạy dỗ hắn một hồi thì uổng danh là đệ tử tục gia của Phật môn.

”Lý Thanh Sơn lại xách Hồ Tiên Nhi lên rồi nói với Phục Khổ phương trượng:“Ngươi là phương trượng mà quản giáo không nghiên thì cũng đáng tội chết, nhưng chẳng phải ngươi khâm phục đức hạnh của nàng hay sao? Chỉ cần ngươi nhận nàng làm môn hạ, làm thập đại mỹ nhân thiên hạ thì ta tạm tham cho ngươi một mạng.

Còn ngươi nữa, mau dâng cái kia lên, bằng không cũng chỉ có con đường chết.

”“Ma đầu, thả Tiên Nhi cô nương ra!”“Chúng ta liều mạng với hắn!”Đám công tử thiếu hiệp giận tím mặt, có hai vị tiền bối võ lâm đến làm chỗ dựa nên họ chợt thấy dũng cảm hơn nhiều.

Lý Thanh Sơn bất ngờ vỗ một cái lên gáy nàng:“Giả vờ khóc!”Nước mắt Hồ Tiên Nhi càng ngày càng nhiều hơn, nức nở nói:“Không có!”Đã bao nhiêu năm rồi nàng không bị đối xử như vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ oan ức, hơn nữa còn nhận ra nàng không có khả năng khống chế nam nhân này nên không khỏi hơi sợ hãi.

“Vậy thì ngừng cho ta!”Lý Thanh Sơn trừng hai mắt, Hồ Tiên Nhi bỗng nhiên không dám khóc nữa, chỉ mím môi nhìn Lý Thanh Sơn đầy tội nghiệp.

“Vậy là được rồi, hôm nay là ngày đáng vui mừng của ngươi.

”Lý Thanh Sơn cười cười rồi sờ gáy nàng, làm Hồ Tiên Nhi cúi đầu không nói một lời.

“Ma đầu, nhận lấy cái chết đi!”Ngay lúc các thiếu hiệp công tử không nhịn được nữa, Phúc Khổ phương trượng đã đứng trung bình tấn, hai tay giang ra rồi quát to một tiếng tựa như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp mười dặm quanh đó, chỉ thấy một luồng kim quang đánh về phía Lý Thanh Sơn.

“Là Sư Hống công!”Một tiếng hống này có thể đánh ngã đối thủ ngay lập tức, Thất Ma Yên Sơn cũng chết dưới chiêu thức này, được gọi là “hống một tiếng giết thất ma”.

Nhưng Lý Thanh Sơn chỉ quơ quơ cái đầu:“Gần bằng chó sủa rồi!”Dư quang khóe mắt của hắn thấy Hồ Tiên Nhi che tai, vẻ mặt đau đớn thì không khỏi thấy hơi kỳ lạ.

Hắn đâu có bắt nàng làm bia đỡ, chỉ là chút dư âm chấn động thôi có cần phải đến nỗi như vậy không!Nhìn xuống chút nữa thì thấy có thứ gì đó thoáng rũ xuống bên dưới váy dài đỏ rực, tựa như một cái đuôi to.

Thế là hắn cúi đầu ra sức ngửi trong cổ nàng, vậy mà hắn lại ngửi được một tia yêu khí trong mùi son phấn nồng nặc:“Kỳ lạ!”Không vượt qua thiên kiếp thì sao có thể hóa hình?Mà sau khi hóa hình rồi thì cũng sẽ không tùy tiện lộ đuôi cáo trừ khi bị đánh ra nguyên hình, nhưng nghĩ một lát thì cũng có thể hiểu được, có lẽ Hồ Tiên Nhi này cũng lai giữa nhân và yêu giống như Cố Nhạn Ảnh, mà tộc hồ yêu bẩm sinh đã am hiểu biến ảo mê hoặc, nên cũng không phải thật sự hóa hình.

Bình Luận (0)
Comment