“Hóa ra là một con hồ ly tinh!”“Ngươi nói cái gì?”Toàn thân Hồ Tiên Nhi run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vã thu đuôi lại.
Mọi người chỉ cảm thấy Lý Thanh Sơn thật sự điên rồi, lúc như thế này mà còn dám trêu ghẹo Tiên Nhi cô nương.
Nhưng họ cũng không kìm được mà cảm thấy không hổ danh là Hiệp vương, vì hắn đối mặt với hai đại cao thủ đương thời mà vẫn thong dong được như vậy.
Đúng vào lúc này, một tia sét chiếu sáng khắp Vạn Hoa lâu, Huyền Hư quan chủ quát khẽ một tiếng, thi triển tuyệt học chí cao “Ngũ Lôi Chưởng Pháp”, bộ cương đạp đẩu, chỉ thấy sấm sét nhảy múa ở giữa hai tay hắn, phát ra tiếng “rẹt rẹt” vang vọng.
“A!”Phục Khổ phương trượng đập xé rách tan áo cà sa, toàn thân đầy cơ bắp tựa như được độ một lớp hoàng kim.
Lý Thanh Sơn chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ nói với Hồ Tiên Nhi:“Ta nói ngươi là con hồ ly tinh!”Người ngoài nghe thấy lời này còn tưởng là liếc mắt đưa tình, nhưng vẻ mặt Hồ Tiên Nhi lại trở nên âm u, biết là đã bị hắn nhìn thấu nên cũng không dám ngụy biện, môi ấp úng, chỉ truyền âm nói:“Nếu vương gia biết ta không phải là mỹ nhân gì thì cần gì bắt ta không tha.
”“Ha ha, ta lại cảm thấy hôm nay ta đến thật sự là đúng đắn.
”Hồ Tiên Nhi thấy trên mặt hắn không có chút chán ghét nào thì đôi mắt tròn lại tỏa sáng rực rỡ, trong lòng không khỏi hơi mê muội, thật sự có nam nhân không ngại thân phận của nàng sao?Phục Khổ phương trượng đột ngột bật dậy khỏi mặt đất, phá tan sàn gác, hất tay tung ra một chuỗi niệm châu, hóa thành hàng loạt vết kim quang đang gào thét mà tới.
Chuỗi niệm châu xá lợi này có tổng cộng một trăm linh tám hạt, được tinh luyện từ xá lợi do cao tăng các đời của Phổ Độ tự để lại, không chỉ có uy lực kinh người xuyên đá phá sắt, mà còn có thể biến ảo quỹ tích trong không trung, khiến người ta không thể né tránh, không biết đã có bao nhiêu ma đầu cực ác trong lịch sử táng thân dưới nó.
Hai tay Huyền Hư quan chủ múa lôi đình, bất chợt lắc mình đi tới dưới chân Lý Thanh Sơn, chuẩn thế trên giáp dưới công.
“Vương gia, ngươi thả ta ra trước đi, như vậy sẽ liên lụy ngươi đó!”Hồ Tiên Nhi vội la lên, nhìn từ xa xa thôi mà ánh chớp và niệm châu kia đã khiến nàng sợ hãi, nếu bị ảnh hưởng đến thì e là sẽ hiện nguyên hình mất.
“Chỉ bằng hai con cá tôm thối tha này mà muốn làm tổn thương một sợi lông của ngươi ư, thế thì chữ “Lý” của ta sẽ viết ngược lại.
”Ánh mắt Lý Thanh Sơn xuyên qua sàn gác dày đặc, tay phải đè xuống phía dưới một cái.
Huyền Hư quan chủ đang muốn tung lôi đình trong tay ra thì tay phải chợt không thể động đậy, bị người định trong không trung, lôi đình trong tay nổ tung ầm ầm.
“Sấm sét không dễ chơi đùa như vậy đâu!”Cái tên Huyền Hư quan chủ này có cùng một tật xấu với Tiết Hàn Phong, đó là đều muốn giết hắn trong một chiêu, bất chấp tất cả thôi thúc uy lực của một chiêu đến mức cao nhất.
Chỉ là dù uy lực của lôi đình lớn nhưng vốn là khó khống chế nhất, chỉ cần bị thần thông can thiệp một chút là lập tức mất khống chế phản phệ.
Sau đó, hắn lại quay lại nhìn niệm châu kéo tới:“Chẳng phải là một bộ linh khí yếu ớt hay sao!”Hắn đang định ra tay phản kích thì chợt có kình phong kéo tới, giáo chủ Ngũ Độc giáo vẫn luôn suy sụp bỗng nhảy lên, phát ra tiếng kêu quái dị tựa như tiếng cóc ghẻ, chân khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một chiếc đuôi bọ cạp, đâm về phía sau lưng Lý Thanh Sơn.
“Ngũ Độc Ma Công!”Thiết Hùng khiếp sợ đến biến sắc, hắn cũng tham gia trận chiến thảo phạt Ngũ Độc giáo, nhưng vẫn không nhận ra lão giả nằm úp sấp trên mặt đất lại là giáo chủ Ngũ Độc giáo.
Giáo chủ Ngũ Độc giáo bị Lý Thanh Sơn đánh sưng mặt sưng mũi, hàm răng không còn một chiếc nào, tục ngữ có câu “đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra”.
Ai có thể ngờ đại ma đầu hoành hành một thời lại nằm nhoài bên dưới bàn như con chó ghẻ, hắn lại cẩn thận che chắn mặt mũi, nếu không phải Hồ Tiên Nhi ghi nhớ thì cũng tuyệt đối không nhận ra.
Giáo chủ Ngũ Độc giáo là Tiên Thiên tầng thứ mười, nếu như nói riêng về tu vi thì thực ra còn ở trên Lý Thanh Sơn, đã giải được huyệt đạo từ lâu.
Nhưng sau khi biết được thân phận của Lý Thanh Sơn thì hắn nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nằm sấp nửa ngày cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, chuẩn bị bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng không biết sao mà hắn lại nhớ tới trận đánh kia, trong lồng ngực lại dâng trào nỗi oán hận, thế nên mới tung ra một đòn chí mạng này.
Hắn cũng không xem thử hậu quả của đòn đánh này thế nào, sử dụng thân pháp di chuyển tuyệt thế của con rết mà bỏ chạy ra bên ngoài lâu.