Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1986 - Chương 1997: Hôn Mê Bất Tỉnh

Chương 1997: Hôn Mê Bất Tỉnh

“Lý Thanh Sơn, cái này là do ngươi tự chuốc lấy vì dám đối xử với lão phu như vậy!”“Suýt chút nữa quên mất ngươi, trở lại cho ra!”Lý Thanh Sơn cũng không quay đầu lại mà chỉ vươn tay chộp một cái, giáo chủ Ngũ Độc giáo sững người lại, nguyện lực biến ảo ra một bàn tay lớn lại bắt hắn trở về, chắn ở trước mặt Lý Thanh Sơn.

Giáo chủ Ngũ Độc giáo mở to hai mắt, kim quang sáng ngời phả vào mắt, niệm châu ập vào mặt.

Thế là hắn chỉ đành dốc toàn lực thi triển Ngũ Độc Ma Công, đẩy chân khí ra ngoài để ngưng tụ thành lớp phòng ngự.

Nhưng trong lúc hoảng hốt thì thứ này lại vượt trên một đòn toàn lực của Phục Khổ phương trượng.

Trong phút chốc, chân khí hộ thể bị đánh tan, một trăm linh tám viên niệm châu hoàn toàn đánh lên người hắn.

Đùng đùng đùng đùng!Máu tươi bắn tung tóe toàn thân giáo chủ Ngũ Độc giáo, chất nhầy màu xanh đậm văng lung tung trên sàn gác tạo ra những âm thanh xẹt xẹt, bốc lên từng mảng khói trắng gay mũi.

Lý Thanh Sơn nở nụ cười, chẳng trách sắc mặt hắn lại xanh đen, hóa ra là luyện máu thành đột, biến mình thành một độc nhân, chạm tay một cái là có thể giết người.

Chẳng qua cứ như vậy thì e là những viên niệm châu bị thẩm thấu máu độc kia sẽ bị tổn hại không nhẹ.

Chỉ là luyện khí sĩ mà có thể sử dụng nhiều linh khí như vậy thì tất sẽ luyện thành đồ vật bản mệnh, hiển nhiên nó có thể phát huy uy lực kinh người, nhưng một khi gặp phải tổn hại thì phản phệ cũng lợi hại tương đương như vậy.

Đúng như dự đoán, Phục Khổ phương trượng hòa thượng hoàn toàn biến sắc, từ vàng chuyển thành đỏ, chợt phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe ra bên ngoài mấy trượng.

Màu vàng toàn thân hắn cũng mờ nhạt, trở thành màu da bình thường, chỉ thấy hắn chỉ tay về phía Lý Thanh Sơn mà tràn ngập vẻ không cam lòng:“Ngươi…”Sau đó hắn rũ xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Toàn thân Huyền Hư quan chủ cháy đen, nằm sấp ở dưới lầu không nhúc nhích.

Lý Thanh Sơn quăng giáo chủ Ngũ Độc giáo sống dở chết dở lên mặt đất.

Khắp toàn lâu yên lặng không một tiếng động, mọi người đều dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Lý Thanh Sơn, chỉ trong nháy mắt mà ba đại cao thủ của hai đạo chính ta đều bại trong tay hắn, quả thực ung dung tùy ý tựa như chơi đùa vậy.

Thực ra hắn cũng chỉ ra tay có hai lần, cả Phục Khổ phương trượng và Huyền Hư quan chủ đều bị trọng thương do phản phệ, nhưng người bên ngoài nhìn vào thì loại thủ đoạn này thực sự là bản lĩnh như thần.

Hồ Tiên Nhi càng trợn to mắt, chỉ thấy Lý Thanh Sơn chợt nở nụ cười, cúi đầu hôn sâu lên môi nàng, tùy ý hé mở hàm răng, thưởng thức chiếc lưỡi thơm tho.

Hồ Tiên Nhi ưm một tiếng rồi nhắm mắt lại, không giãy giụa phản kháng tựa như cam chịu số phận, trên mặt bị nhuộm một tầng đỏ ửng say lòng người.

Các thiếu hiệp công tử ở lầu trên lầu dưới đều như cha mẹ chết, nhưng không ai dám lên tiếng.

Lý Thanh Sơn hỏi:“Ngươi đồng ý chuyện ta vừa nói?”Sau đó lại nói nhỏ:“Nếu như còn dám giả vờ giả vịt với ta thì ta sẽ tóm đuôi cáo của ngươi.

”Hồ Tiên Nhi cúi đầu, “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

“Được.

”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, sau đó ra lệnh cho Thiết Hùng di chuyển Huyền Hư quan chủ và Phục Khổ phương trượng rồi xếp thành một hàng,Ba người này đều chưa chết, chiêu thức của hắn và sự phản phệ của linh khí hoàn toàn không đủ để trí mạng, ngược lại là giáo chủ Ngũ Độc giáo bị thương nặng nhất, chỉ còn lại một hơi tàn.

Huyền Hư quan chủ và Phục Khổ phương trượng đều tỉnh lại, nhìn Lý Thanh Sơn hằm hằm.

Lý Thanh Sơn đá giáo chủ Ngũ Độc giáo một cái:“Này, đừng giả vờ chết.

Bây giờ nói chuyện của ngươi đi! Lại nói đến cùng ngươi nghĩ như thế nào, còn dám ra tay với ta? Lão thọ tinh thắt cổ, chán sống rồi à?”Vì hắn chịu cấm chế của thế giới này nên tốc độ phản ứng trở nên rất chậm.

Nếu không phải Mạt Lộ Cuồng Hoa đao chặn lại một đâm của cái đuôi bọ cạp kia thì hắn suýt chút nữa đã trúng chiêu.

Mặc dù không thể nói là gặp nguy hiểm gì nhưng sẽ mất mặt, hơn nữa sẽ tạo nên một cảm giác không thiết thực cho người bên ngoài, khiến họ cảm thấy cũng có thể chiến thắng được hắn.

Giáo chủ Ngũ Độc giáo hừ một tiếng:“Hiệp vương gia tha mạng, lão phu, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, ta đồng ý gia nhập Thiên Hạ hội, dốc sức trâu ngựa vì vương gia!”Thiết Hùng nói:“Vương gia, tuyệt đối không thể! Giáo chủ Ngũ Độc giáo này tàn nhẫn độc ác, thích nhất là giết loạn người vô tội, nếu như gia nhập Thiên Hạ hội thì chắc chắn sẽ bôi nhọ mặt mũi của vương gia!”Lý Thanh Sơn thuận miệng nói:“Vậy thì giết đi!”Giáo chủ Ngũ Độc giáo vội nói:“Vương gia đừng để trúng kế ly gián gây chia rẽ! Thiết lão này ở trong Thiên Hạ hội nhưng lòng lại ở Võ Lâm Minh.

Nhưng ta có thù sâu hận nặng với Võ Lâm Minh, lần này mạo hiểm đến Huyền Vũ thành cũng là vì làm một việc lớn để đả kích Võ Lâm Minh.

Bình Luận (0)
Comment