Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1990 - Chương 2001: Đánh Cược (2)“Đại Sư Không Cần Khách Sáo, Đây Là Việc Ta Nên Làm.

Chương 2001: Đánh Cược (2)“Đại sư không cần khách sáo, đây là việc ta nên làm.

”Ai muốn cứu tên lão hòa thượng ngươi chứ, Trương Huyền Phong lại nói:“Khởi bẩm Vương gia, không bằng công bố bàn cờ này với công chúng, làm cho người trong thành cũng chứng kiến được cờ nghệ cao siêu của Vương gia.

”“Ngươi sợ ta ăn gian sao? Được thôi, tùy các ngươi!”Một lúc sau, một tấm vải được làm thành hình bàn cờ cực lớn được treo ở bên ngoài lâu.

Keng, một quân đen rơi xuống bàn cờ, Dương Diệu Chân đã đi bước đầu tiên:“Vương gia, mời ngài! Không biết bảo đao ở sau lưng Vương gia tên là gì?”“Mạt Lộ Cuồng Hoa.

”Lý Thanh Sơn tiện tay đặt một quân cờ xuống.

“Anh hùng mạt lộ, chỉ e cái tên này không được may mắn cho lắm.

”Dương Diệu Chân liếc nhìn, nước cờ này không hề có kết cấu gì cả.

Không lẽ hắn thật sự không hiểu cờ nghệ sao.

Nàng hơi trầm ngâm, lập tức làm theo ý mình.

“Đao chính là hung khí, cần gì phải nhắc đến chuyện may mắn chứ.

Đã là anh hùng thì làm gì phải sợ mạt lộ?”Lý Thanh Sơn lại tiện tay đặt xuống một quân cờ, không hề suy nghĩ chút nào.

“Nói đúng lắm! Không biết Vương gia là người nơi nào, luyện võ công gì?”“Ta không luyện võ công, không phải ngươi cũng giống thế sao?”“Vương gia đã nhận ra, ta không thích đấu tranh chém giết với người khác.

Cho nên cũng không thích võ công, thứ ta tu hành chính là Thái Huyền Kinh của đạo môn.

”Bàn tay đang cầm quân cờ của Dương Diệu Chân hơi khựng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đối phương lại đi con đường giống như nàng.

Nàng phải trả cái giá cực lớn để tu hành, suốt hai mươi năm đều không hề bước ra Huyền Hư Quan một bước, bởi vì nàng hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ bản thân, đến giang hồ rồi, rất có khả năng còn không phải là đối thủ của một cao thủ hậu thiên.

Nàng cũng không muốn tham dự vào cuộc luận võ trong môn phái, thậm chí hoàn toàn không nghĩ đến việc đấu tranh với người khác như thế nào, dù bị người khác âm thầm cười nhạo nàng uổng có một đống chân khí lại không biết vận dụng.

Nàng tự nhận rằng bản thân đang đi trên một con đường huy hoàng, cũng khinh thường những võ giả tranh cường háo thắng kia, cho rằng họ chỉ là một đám chó hoang đang giành thức ăn mà thôi.

Cho nên có lẽ nàng chính là người không để ý đến uy danh của Lý Thanh Sơn nhất, nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là một con sói hung dữ mà thôi, mãi đến giờ phút này.

“Tâm tính của ngươi không tồi, rất thích hợp để tu hành.

”Lý Thanh Sơn liếc nhìn nàng, dưới sự uy hiếp của sát khí Cuồng Hoa đao, nàng gần như là người khôi phục nhanh nhất, tâm tính rất mạnh mẽ.

Thật ra từ khi nàng bước vào bên trong lâu, hắn đã phát hiện khí chất của nàng khác hẳn với người thường, càng giống như người tu hành mà không phải võ giả.

Tuy rằng luyện võ và tu hành cũng không có giới hạn rõ ràng gì, nhưng mục đích căn bản lại hoàn toàn khác nhau, luyện võ là vì khắc chết kẻ địch chiến thắng, Luyện Khí là để trường sinh sống lâu, một cái là thích tranh đấu tàn nhẫn, một cái là tu thân dưỡng tính.

Con đường thứ hai đương nhiên sẽ càng lâu dài hơn, nhưng ở bên trong tiểu thế giới này, rõ ràng nó lại không bằng con đường thứ nhất.

Nếu không thể tồn tại trong những trận tranh sát kia thì lấy gì nói đến chuyện trường sinh sống lâu chứ.

Nếu không phải Dương Diệu Chân xuất thân từ một môn phái lớn như Huyền Hư Quan, nàng hoàn toàn không có tư cách để lựa chọn, thậm chí còn không thể nào biết được pháp quyết Luyện Khí như thế này

Hắn dạy Quý Thủy Ngưng Khí Quyết cho Tiết Băng, đó là bởi vì thân phận của nàng có thể khiến cho nàng không cần thiết phải theo đuổi mạnh mẽ tức thì, ngược lại có thể theo đuổi con đường phát triển càng xa hơn, có cơ hội độ kiếp phi thăng lớn hơn.

“Chẳng qua là tính cách lạnh nhạt mà thôi.

”;Dương Diệu Chân nói, đây là lời đánh giá của rất nhiều người dành cho nàng…“Người tốt bụng vốn không thích hợp để tu hành.

Con đường của võ giả vô cùng xuất sắc, con đường tu hành lại chắc chắn sẽ rất cô đơn.

”Hiếm khi có thể gặp được một người tu hành ở tiểu thế giới thế này, Lý Thanh Sơn cũng không khỏi đánh giá cao, dựa vào thiên tư và tâm tính của nàng, nếu nàng được sinh ra ở Cửu Châu, nhất định sẽ có được phát triển càng tốt hơn.

“Ta vốn không tin con đường của Vương gia đang đi giống ta, hiện tại lại không thể không tin.

Nhưng Vương gia ngươi có cô đơn không?”“Nếu ta không cô đơn thì cần gì phải khuấy gió nổi mưa, quậy đến mức cả thiên hạ không được yên chứ.

”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói, bị vây nhốt trong thế giới này, dù hắn muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn cứ như bị giam; chia tách với Tiểu An, dù có được ngàn vạn người hoan hô sùng bái thì vẫn cứ cô đơn.

Dương Diệu Chân lộ ra nụ cười kinh ngạc:“Nếu ta có được năng lực này, nói không chừng cũng sẽ giống như Vương gia.

Bình Luận (0)
Comment