Hiện tại có hơn một ngàn người đang tụ tập ở bên ngoài lâu, có người vội vàng chộp lấy quan chủ Huyền Hư Quan, đưa về nội thành.
Nếu như không dám ra tay trừng trị thì sẽ bị người khác coi thường, tưởng rằng bản thân mềm yếu dễ ăn hiếp.
Nhưng nếu chỉ biết mỗi việc giết chọc lại chỉ sẽ tạo ra càng nhiều thù hận và phản kháng, cuối cùng dưới ý trời rõ ràng kia, làm cho cục diện hoàn toàn mất khống chế.
Lý Thanh Sơn không có ý định giết chọc, lần này hắn xuống phía Nam cũng không định giết người, giáo chủ Ngũ Độc Giáo đâm đầu vào trong tay hắn, lại liên tục tìm đường chết, dùng tên đó để lập uy cũng là sự lựa chọn khá hay.
Hắn đi vào sân phơi, lớn tiếng nói:“Ngươi trong thiên hạ đều nghe cho ta, Lý Thanh Sơn ta chắc chắn sẽ thay đổi thế giới này, không còn cao quý và ti tiện, giai cấp và áp bách, tông môn và thế gia nữa, tất cả mọi người đều có thể dựa vào đôi tay của chính mình để đi khai sáng sự nghiệp.
Nếu muốn học được võ công tuyệt thế thì đi đến Bắc Cảnh đi!”Lời này giống như một cơn gió nóng giữa mùa hè thổi qua tất cả mọi người, thổi khắp cả tòa thành, ai mà không muốn học võ công tuyệt thế chứ? Nhưng cho dù là người trong thế gia tông môn thì lại có bao nhiêu ngươi có tư cách được học võ công tuyệt thế?Mà Hiệp Vương Lý Thanh Sơn này lại không phải là một tên ma vương cuồng giết người như trong lời đồn, ngược lại còn vạch trần một âm mưu lớn, giết chết giáo chủ Ngũ Độc Giáo, cứu người của toàn bộ lâu.
Lý Thanh Sơn nhìn lướt về về tường thành ở nội thành, nơi đó trống rỗng, Trương Vân Thiên không còn ở đó nữa.
Xoay người lại, phất tay:“Đi hết đi! Đừng quên việc ngày hôm nay, thiện ác đúng sai không phải chỉ nhìn từ mặt ngoài.
”Các thiếu hiệp công tử ở trong lâu giống như được đại xá, rối rít chạy ra khỏi lâu, lại có mấy người khom lưng cảm ơn Lý Thanh Sơn.
Một hạt giống đã được chôn xuống, chôn ở khu vực trung tâm nhất của võ lâm, sẽ có một ngày chúng nó mọc rễ nảy mầm, phá hủy toàn bộ võ lâm.
“A di đà phật, thiên hạ loạn rồi!”Phục Khổ phương trượng thở ngắn than dài.
“Thứ ngươi bố thí là Phật pháp tinh diệu, hạnh phúc đời sau.
Thứ ta bố thí là võ công tuyệt thế, sức mạnh tức thời.
Ngươi không ngại xem thử, rốt cuộc là ai càng từ bi hơn.
”“Hiệp vương gia, ta có thể thu nhận vì Hồ thí chủ này vào môn hạ, nhưng mà nghi thức thu đồ đệ phải được cử hành trong đại hùng bảo điện của Phổ Độ Tự mới được.
”Phục Khổ phương trượng rũ mắt nói.
Lý Thanh Sơn chớp mắt cười nói:“Đây mới là hòa thượng tốt, nhưng mà không cần thiết quá sốt ruột, Huyền Vũ Thành này cũng coi là là tòa thành nổi tiếng lâu năm, nếu đã đến thì sao có thể không tham quan được chứ.
Đại sư cứ dưỡng thương cho tốt, ngày mai dẫn ta đến nội thành nhìn ngắm.
”Màn đêm buông xuống, Lý Thanh Sơn ở lại trong tú lâu của Hồ Tiên Nhi, “dạy dỗ” hồ ly tinh mưu mô xảo quyệt này một trận ra trò.
Dương Diệu Chân yên lặng đến thăm, muốn cầu xin pháp quyết Luyện Khí, đảo mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy có một đứa bé đang ngồi ngoài cửa, chính là đứa bé thường hay đi theo bên người Lý Thanh Sơn, hắn đang nhàm chán chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà Hồ Linh Nhi lại ngồi xổm ở bên kia cánh cửa, mặt đỏ tai hồng giơ tay bịt lỗ tai lại.
Dương Diệu Chân cũng nghe được âm thanh từ trong phòng vọng ra, sắc mặt không khỏi đỏ lên, phỉ nhổ, lại nghĩ đến bản thân cũng phải đối mặt với vận mệnh này, đạo tâm cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, vội vã quay về phòng.
Trương Huyền Phong đã ở nơi đó chờ nàng:“Dương tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng về rồi, tranh thủ lúc này tên ma đầu kia còn đang lăn lộn với yêu nữ, chúng ta mau chạy đi thôi!”“Chúng ta đã thua rồi, sao có thể đi được? Nếu chúng ta đi, Vương gia chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo với Huyền Hư Quan và phái Thần Phong.
”Thật ra Dương Diệu Chân cũng không quá coi trọng chữ tín và môn phái, nhưng nàng còn thèm pháp quyết Luyện Khí.
Hơn nữa cho dù thế nào thì đối phương cũng là người tu hành, không có ai có thể hiểu được cảm giác của nàng, thật sự giống như gặp được ốc đảo ở giữa sa mạc, nhờ đó mà có thể tin tưởng vào đạo của bản thân“Thôi, ngươi không đi thì ta đi, ta không muốn làm chuyện đó với con khỉ kia đâu!”Trương Huyền Phong mở cửa sổ, ngự phong rời đi.
“Con khỉ?”Dương Diệu Chân không nhịn được bật cười thành tiếng, ngẫm lại thì đúng là hắn giống khỉ thật, chẳng qua đối phương quá khí phách, luôn làm người ta quên mất vẻ bề ngoài của hắn.
Trong nháy mắt, Trương Huyền Phong lại bay ngược trở về.
Một ông cụ đứng ở bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:“Trương cô nương, nếu để Vương gia nghe được những lời này, ngươi sẽ rất đau khổ đó.
”Trường Huyền Phong vừa sợ vừa giận:“Thiết tiền bối, ngươi không đi canh chừng Phục Khổ phương trượng mà chạy tới chỗ này làm gì?”“Vương gia nói hòa thượng chạy được miếu không chạy được, chỉ bảo ta canh chừng ngươi!”“Ngươi đang tiếp tay cho giặc!”Tuy rằng nàng là cao thủ trong các thanh niên đồng lứa, nhưng đương nhiên không phải là đối thủ của lão tiền bối như Thiết Hùng.