Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Không Có Gì Hết

Chương 200: Không Có Gì Hết - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 200: Không Có Gì Hết


Hoa Thừa Lộ cũng là đối tượng được mọi người vây quanh, khi nghe thấy lời kia thì liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái rồi lắc đầu, không biết tên tiểu tử này là gan to bằng trời hay là không tim không phổi*, chẳng lẽ hắn không biết mình đã bị một Luyện Khí sĩ tầng thứ chín nhìn chằm chằm, nếu không phải có mình thì hắn đã sớm bị người người ta lột da róc xương rồi, còn nói gì mà chim yến tước với thiên nga.

*chỉ người vô lo vô nghĩ.

Lúc này, một thanh niên tuấn tú với phong thái ưu nhãn đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói gì đó đầy thâm tình và chân thành.

Trên mặt Hoa Thừa Lộ dần dần hiện ra nụ cười, hỏi ngược lại:

“Ngươi cảm thấy ngươi xứng à?”

Câu nói này không lớn, nhưng ở một nơi toàn là người tai thính mắt tinh thì lại khiến mọi người dồn dập tập trung ánh mắt lại đây, ai ai cũng biết thanh niên kia muốn làm gì, đặc biệt là mấy thiếu hiệp khác đều lộ ra vẻ mặt châm chọc:

“Muốn leo cành cao Hoa gia sao, cũng không lấy biết gương ra soi lại mình à.”

Sau đó ái nấy cũng mừng thầm trong lòng, vì mình không mạo hiểm đi lên như vậy.

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ:

“Tên này cũng quá cầm thú rồi, ngay cả tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi mà cũng không buông tha, nếu ở kiếp trước thì chắc chắn đã bị bắn chết rồi.”

Chẳng qua nha đầu này cũng rất thực tế, hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư bị tình yêu làm cảm động đến nổi bỏ trốn cùng thư sinh như trong mấy quyển tiểu thuyết vô lý.

Gương mặt thanh niên kia đỏ bừng lên, xấu hổ che mặt rời đi.

Dư Tử Kiếm nói:

“Ngươi từ chối hắn là được rồi, cần gì phải nói lời cay nghiệt với hắn thế?”

Hoa Thừa Lộ đáp lại:

“Hắn vốn dĩ có ý định xấu xa thì ta lễ độ với hắn làm gì, hơn nữa ngay cả một câu “ta xứng” cũng không dám nói, tự coi thường bản thân lại càng đáng ghét.”

Nói đến nửa câu sau, không biết nàng nhớ tới gì mà trên mặt lại có chút oán hận.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này vẫn không ảnh hưởng đến bầu không khí chung của buổi tiệc chúc mừng.

Tiệc rượu kết thúc, các vị cao thủ dồn dập cáo từ, bảo là muốn trở về tiêu diệt tàn dư của hắc đạo. Thực ra là vội vã nhận dịp cháy nhà mà đi hôi của, về để phân chia địa bàn và của cải mà những cao thủ hắc đạo kia để lại. Mấy thanh niên thuộc hàng thiếu hiệp đều nhìn Hoa Thừa Lộ bằng vẻ mặt đầy lưu luyến.

Vào lúc ồn ào náo động nhất này, Lý Thanh Sơn tới gần Hoa Thừa Lộ rồi nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai nàng.

Hoa Thừa Lộ cũng bị người ta mời vài chén rượu, lúc này sắc mặt cũng hơi đỏ ửng, thấy hắn dựa lại gần thì vốn không vui lắm, nhưng sau khi nghe lời hắn nói xong thì lại lộ ra vẻ mặt bất ngờ, liếc mắt nhìn Tiểu An một cái sau đó mỉm cười gật đầu.

Đám thiếu hiệp cực kỳ hâm mộ, tiểu tử này thật biết cách thuận cột mà leo, nếu có thể trở thành rể hiền của Hoa gia thì chẳng phải chính là một bước lên mây, một bước lên trời hay sao. Mấy ngày qua, bọn họ cũng đã thử nhiều lần, nhưng đều bị Hoa Thừa Lộ ngạo nghễ từ chối, hiếm khi thấy vẻ tươi cười của nàng.

Lúc Lý Thanh Sơn muốn đưa vật gì đó cho Hoa Thừa Lộ thì nàng xua tay từ chối, Lý Thanh Sơn cũng không kiên trì, chỉ liếc mắt nhìn nàng thật sâu, khiến Hoa Thừa Lộ bắt đầu ngại ngùng rồi mới tránh né tầm mắt của nàng, cuối cùng để một thứ vào trong túi Bách Bảo của hắn, thân thiết nhìn nàng một cái nữa rồi lại nói thêm gì đó, sau đó Lý Thanh Sơn mỉm cười lắc đầu, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Hoa gia sẽ không ra mặt vì loại chuyện nhỏ này, hình như Trác Trí Bá của Ưng Lang vệ cũng tất ghét tên tiểu tử này, cuối cùng Vân Vũ môn hoàn nhận lấy cái giá phải trả. Lúc tiệc rượu tàn, mọi người dồn dập đi ra khỏi tửu lâu, lần lượt lên xe ngựa của mình.
Hoa Thừa Lộ ra khỏi tửu lâu, Dư Tử Kiếm hiếu kỳ hỏi:

“Vừa nãy các ngươi nói gì vậy?”

Suy nghĩ trong lòng hắn cũng giống như những thiếu hiệp kia, chẳng lẽ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết chuyện nam nữ rồi sao?

Hoa Thừa Lộ đăm chiêu nói:

“Không có gì hết!”

Dư Tử Kiếm tiếp lời:

“Gì gọi là không có gì, vừa nãy các ngươi...được rồi, tuy rằng hắn không tệ nhưng mà quá hung dữ, không hợp với ngươi đâu.”

Cuối cùng Hoa Thừa Lộ cũng nghe ra nghĩa bóng, nàng tàn nhẫn gõ đầu Dư Tử Kiếm một cái:

“Ngươi còn nhỏ, nghĩ lung tung gì vậy? Không hợp với ta, lẽ nào hợp với ngươi sao? Bản thân liêu xiêu thì đừng vu vạ lên người ta. Hắn muốn mua một món lễ vật để tặng cho đứa bé kia, sau đó nói lời từ biệt với ta. Ta sợ hắn bị bà lão kia bắt được, nên khuyên hắn đi cùng chúng ta một đoạn đường, nhưng hắn cũng không đồng ý.”
Dư Tử Kiếm bụm chán, thân thiết nhìn phía trên tửu lâu:

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”

Trong đêm mưa nặng hạt, xe ngựa của Tây Môn bà bà dừng lại trong hẻm nhỏ tối đen, vững vàng khóe chặt khí tức của Lý Thanh Sơn ở trong tửu lâu, bà ta không tin tiểu công chúa của Hoa gia thật sự quấn quýt với một nam nhân suốt cả ngày, chỉ cần có một cơ hội bất kỳ thì bà ta sẽ ra tay ngay lập tức. Thế nhưng dẫn một đứa trẻ đi, hơn nữa còn muốn nhận đứa trẻ này làm độ đệ thì cũng không tính là tội gì quá lớn.

Bình Luận (0)
Comment