Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 201 - Chương 201: Ngốc Nghếch

Chương 201: Ngốc Nghếch - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 201: Ngốc Nghếch


Mắt thấy mọi người dần tản đi, Tây Môn bà bà mới chợt nhận ra khí tức của Lý Thanh Sơn đã hoàn toàn biến mất, tựa như biến mất hoàn toàn chỉ trong nháy mắt vậy. Bà ta không kìm nổi mà lao ra khỏi xe ngựa, phá tan màn mưa, chân không chạm đất tựa như một u hồn màu đỏ, bay vài vòng quanh tửu lâu cũng không cảm nhận được một tí khí tức nào của Lý Thanh Sơn.

Bà ta đáp xuống mái hiên, lớn tiếng hét lên:

“Không thể nào!”

Một Luyện Khí sĩ tầng thứ hai nho nhỏ sao có thể ẩn giấu khí tức của mình triệt để như vậy, thoát khỏi được khí thế khóa chặt của bà ta.

“Lý Thanh Sơn, ngươi đi ra cho ta!”

Giọng nói vang rền truyền khắp toàn thành, không biết đã làm bao nhiêu gia đình giật mình tỉnh giấc, nhưng sao Lý Thanh Sơn có thể đáp lại chứ.

Ngược lại Hoa Thừa Lộ còn nhoẻn miệng cười, xông lên trên mái hiên nói:

“Sao rồi bà lão, không tìm được đúng không!”

Dư Tử Kiếm thở phào nhẹ nhõm, trừng Hoa Thừa Lộ và nói:

“Sao ngươi lại tùy tiện đánh người?”

Tây Môn bà bà hung ác trợn mắt lườm nàng một cái rồi bay vυ"t lên, tìm kiếm trong phạm vi rộng hơn, nhưng đêm mưa đen đặc khiến các ngõ phố tựa như mê cung phức tạp, Lý Thanh Sơn chẳng khác nào cá bơi về trong nước, biến mất sạch sành sanh.

Hoa Thừa Lộ trợn mắt liếc Dư Tử Kiếm một cái:

“Ngốc nghếch!”

Nói rồi nàng lấy một chiếc xe ngựa nhỏ tinh xảo từ trong túi Bách Bảo ra rồi thả trên mặt đất, chiếc xe nhanh chóng biến lớn tựa như một chiếc thuyền, nhưng lại do hai con ngựa gỗ kéo xe.

Bánh xe lăn, xe ngựa chạy, xuyên qua đêm mưa.

Trong xe ngựa, Dư Tử Kiếm nhịn cả một đêm lại không có chân khí hộ thể, nên tinh thần không tốt lắm, nằm trên đệm ngội kim ti mềm mại mà ngủ thϊếp đi.

Hoa Thừa Lộ nằm nhoài trên bệ cửa sổ rồi nhớ lại tất cả chuyện trong tối nay, từ việc nổ tan Tích Hoa đảo cho đến việc chủ trì tiệc chúc mừng, ai dám nói ta vô dụng, ta cũng làm được một hai chuyện lớn mà! Sau đó lộ ra một nụ cười đắc chí, lúc này mới giống như một đứa trẻ.

Lại nhớ tới mấy lời mà Lý Thanh Sơn nói với nàng lúc trên tửu lâu.

“Có thể bán cho ta con rối hình người đó không?”

“Trên người ta không có nhiều đồ vật có thể trao đổi, chỉ có mấy viên linh thạch, còn có vài chục tấm linh phù, không biết có đủ hay không?”

Thiếu niên kia gan to bằng trời, không tim không phổi, dù cho có phải đối mặt với áp bức từ Luyện Khí sĩ tầng thứ chín thì cũng kiên cố chấp đến mức gần như ngông cuồng, vậy mà lúc nói ra những câu này lại cực kỳ chân thành, thậm chí còn chút ý van xin.

Làm cho nàng nhớ đến một người khác, người kia cũng sẽ cúi đầu hạ thấp sự kiêu ngạo vì một tiểu nữ hài, nghĩ tất cả biện pháp để làm nàng hài lòng. Lúc này, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ sầu bi không phù hợp với tuổi tác, nhưng không còn giả vờ thành thục nữa, mà thở dài một hơi:

“Thừa Tán ca ca.”

Lúc này, mắt nàng bỗng sáng lên, chỉ thấy Lý Thanh Sơn mặc một chiếc áo tơi ở ngoài cửa sổ, Tiểu An đứng bên cạnh cũng khoác một chiếc áo tơi nho nhỏ, đứng ở đầu con hẻm đen kịt và cười chắp tay với nàng, nàng cũng ngồi thẳng lên chắp tay đáp lễ, thế rồi xe ngựa cũng lướt nhanh qua, trước mắt chỉ còn dư lại vách tường bị nước mưa thẩm thấu, nhưng cảnh tượng này sẽ mãi mãi tồn tại ở trong lòng nàng.

Thiếu niên kia đứng trong đêm mưa gió đen đặc, nhưng khắp người lại như tỏa ra ánh mắt trời của sự lạc quan và kiên cường, không khác gì một khối đá bướng bỉnh, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng, tuy rằng còn rất nhỏ yếu nhưng lại có một loại cường đại không kém gì ca ca của nàng, thậm chí còn vượt qua ca ca nàng trên một phương diện nào đó.
Hoa Thừa Lộ bị cảm hóa nên cũng quyết định, ta nhất định phải đến giúp ngươi, ca ca.

Lý Thanh Sơn đè đấu bồng* xuống, dắt tay Tiểu An:

*nón tre rộng vành, có dán giấy dầu để đi mưa.

“Đi thôi! Có muốn ta cõng ngươi hay không?”

Tiểu An lắc đầu.

Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, rồi biến mất ở trong màn mưa đen kịt.



Lâm Hồ thành, mười dặm ngoại thành có một tòa miếu đổ nát bị bỏ hoang, trước cửa miếu có treo hai tấm áo tơi một lớn một nhỏ.

Trong miếu, lửa cháy hừng hừng xua tan đi ẩm ướt và bóng tối, khiến bóng của một lớn một nhỏ ánh lên trên mặt đất.

Lý Thanh Sơn nở một nụ cười thần bí và nói:

“Nhắm mắt lại.”

Tiểu An lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Giờ có thể mở mắt rồi, tang tang tang tàng, xem đây là gì nè!”

Tiểu An mở mắt ra, chỉ thấy Lý Thanh Sơn cầm một tượng gỗ nhỏ trong tay, đó chính là con rối hình người ở trên thuyền, con ngươi hắn lập tức lộ ra vẻ mùng rỡ.
Lý Thanh Sơn đặt con rối hình người lên trên mặt đất, con rối hình người lập tức biến thành đám người lớn nhỏ, đi tới đi lui răng rắc răng rắc theo mệnh lệnh của hắn.

Bình Luận (0)
Comment