”Lôi Liệt cúi đầu nhận mệnh lệnh, lửa giận biến mất không tăm tích, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của hắn.
Dù biết là vô vọng nhưng không thể chống lại mệnh lệnh của nàng.
Tuyết Hàn Phong cũng đã sớm nhận ra thay đổi của con gái mình, trong lòng không khỏi thở dài, một nam một nữ này đều có dung mạo tuyệt thế giai nhân, ai có thể thoát khỏi sự mê hoặc của họ, ai có thể chống lại sức mạnh của họ?"Phục Khổ Đường chủ nói đúng.
Mặc dù có thể được thống trị thiên hạ bằng vũ lực, nhưng nó chắc chắn sẽ dẫn đến sự tàn sát.
Nhiều người sẽ thất vọng về Thiên Hạ Hội và thậm chí nghi ngờ con đường trượng nghĩa của Hiệp Vương.
Chi bằng làm một cái gì đó trong Bắc Cảnh, chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ được tin đồn “Yêu Tinh giáng thế, thiên hạ đại loạn”.
Tại đây ta xin lập lời thề, nếu như người trong thiên hạ không phục thì ta tuyệt đối sẽ không ép buộc!”"Vương gia anh minh, bần tăng rất ngưỡng mộ! Nói thật, bần tăng đã từng tin những lời đồn đại như vậy, cho đến khi nhìn thấy khí phách hào hiệp của Vương gia và tấm lòng của Hội Chủ, mới nhận ra sự nông cạn của bản thân.
Quan tâm đến đám nô tài, giúp cho tất cả chúng sinh bình đẳng, thiện và ác có báo!"Khuôn mặt Phục Khổ đầy sự thánh thiện, trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút hơi kỳ lạ, sự chính trực và nghĩa hiệp của hắn cũng chỉ xuất phát từ tư lợi cá nhân, không thể nghiêm túc bằng tăng nhân này được.
Không biết có phải chịu sự ảnh hưởng của Tinh Thần Lạc Ấn hay không, nhưng rõ ràng là quyết định của Cố Nhạn Ảnh đã khiến cho lòng trung thành của hắn tăng lên.
Lý Thanh Sơn cũng rất đồng ý với lời của Cố Nhạn Ảnh, từ trước đến nay hống hách bá đạo luôn là cách nhanh nhất, nhưng lại không ổn định nhất.
Ở thế giới này, thực sự không ổn
Thống nhất được thiên hạ không phải chuyện gì khó khăn, nhưng máy chốt là sau khi thống nhất sẽ thế nào?Có thể tưởng tượng ra rằng, dưới sự thúc đẩy của thiên ý tăm tối, thì các lực lượng phản kháng lại nhiều vô số kể, nếu chúng bị đàn áp bằng vũ lực thì chỉ dẫn đến sự thù địch là hận thù nhiều hơn mà thôi, và cuối cùng trở thành một chế độ bạo ngược hoàn toàn.
Tục ngữ nói: " Quốc gia ổn định thì gọi là Xã Tắc Chủ, quốc gia bất ổn thì gọi là Thiên Hiệp Vương!”Thời đại trước của quốc gia lớn nào đó, trong mắt những người dân ở quốc gia khác đã có sự tồn tại của Thiên Đường, nhưng cũng không thiếu sự oán trách và than phiền.
Bây giờ đối với bọn họ thì thế giới này giống như một miếng bánh khổng lồ, một khi cưỡng ép nuốt vào thì nhất định sẽ bị nghẹn.
Thay vì như vậy thì tốt hơn hết là giữ lại Liên Minh Võ Lâm, để kẻ thù ở ngoài còn hơn dẫn kẻ thù vào trong nhà.
Đến cuối cùng thì ngay cả khi giúp đúng kẻ mạnh, nhưng cho dù mỗi bước đi của kẻ thù đều như giẫm phái cứt, thì cũng có thể sử dụng đao kiếm để giải quyết.
Hai người bọn họ đều thống nhất ý kiến, nêu những người khác tết nhiên là không thể phản đối.
Khi mọi người đã giải tán, Lý Thanh Sơn nắm lấy tay của Tiết Băng nói:“Quả nhiên ngươi thực sự tu luyện công pháp mà ta cho, xem ra ngươi đã ngoan ngoãn đồng ý rồi, ngươi thấy hình dáng của ta hiện tại thế nào?”“Vương gia xin hãy tự trọng!”Tiết Băng ngượng đổ mặt, nhìn Tiết Hàn Phong với ánh mắt cầu cứu.
Tiết Hàn Phong cười khổ, nữ nhi à nữ nhi, nếu ngươi quyết tâm chống cự, thì hãy rút kiếm ra và chiến đấu ngay bây giờ, cho dù Lý Thanh Sơn có mạnh mẽ đến đâu thì cũng lắm chúng ta sẽ cùng chết ở đây, nhưng ngươi lại trông rất giống mẹ, ngươi nói ta phải làm sao!Nhưng hắn cũng không thể đứng trơ mắt nhín, nên cũng chỉ nói một câu:“Vương gia xin hãy tự trọng!”Nói xong thì liền bỏ đi!Nữ nhi à nữ nhi, ngươi hãy vì phái Tuyết Sơn mà chịu chút “ấm ức” nhé!“Cha!”Tiết Băng khóc không ra nước mắt, Lý Thanh Sơn cười nói:“Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ!”Cố Nhạn Ảnh mắng:“Lý Thánh Sơn, ra ngoài chơi lâu như vậy rồi, còn không lo cút về viết sách!”Hoa đào đã rụng từ lâu, chỉ còn lại những cành cây khô héo.
Một người đàn ông trung niên đứng trong gió nhìn về phía bắc, trong mắt hiện lên vẻ căm thù sâu sắc.
Thực ra hắn vẫn còn rất trẻ, nhưng những nếp nhăn buồn bã trên khuôn mặt và mái tóc bạc trắng hai bên thái dương khiến hắn trông rất tiêu điều.
Hắn không bao giờ có thể quên được chuyện mười lăm năm trước, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, nhưng cũng là khoảnh khắc buồn nhất.
Vào ngày cưới, hắn đã bị cướp đi người mình thương.
"Lý Thanh Sơn!"Hắn hạ thấp giọng nói ra cái tên này, sự căm thù khiến cho toàn thân hắn run lên, có lẽ còn có cả sự sợ hãi thầm kín, đây hoàn toàn không thể xem là hèn nhát, vì đối thủ của hắn là Ma Đầu, là Yêu Tinh, có thể khiến cho bất cứ người mạnh mẽ nào trong thiên hạ cũng đều cảm thất sợ hãi và kinh khủng, cũng có thể khiến cho trẻ con phải sợ mà ngừng khóc.