Nghĩ đến đây, hắn “sờ sờ” một chỗ xương gãy trong ngực, đó vốn dĩ là xương sườn của hắn, nhưng hiện tại nó đã khắc đầy bùa chú, hắn xoa xoa đầu ngón tay lên xương, hắn nhớ rõ ý nghĩa từng chữ trên đó, bởi vì hắn đã hy sinh bảy cái xương sườn để tạo ra nó, nhưng cuối cùng cũng chỉ sử dụng đúng một lần.
Khúc xương giết người này chính là bí mật thất truyền trong gia tộc, nó yêu cầu người luyện khí phải xẻ thịt của chính mình, khắc phù văn lên xương, và cất giữ trong cơ thể bảy năm, sau khi lấy ra còn phải tiến hành cúng tế trong bảy năm, mới có thể luyện thành công.
Đem một ít sự oán hận ngưng tụ vào trong đó, giết người bằng hình bóng, chỉ cần dùng ngón tay xoa xoa là có thể nguyền rủa kẻ địch cho đến chết, cho dù kẻ địch có võ công tuyệt thế đến thế nào thì cũng rất khó thoát thân.
Nhưng mấy người luyện hóa được những loại xương cốt giết người này, nếu không có mối thù cực kì sâu nặng, thì ai lại có thể kiên nhẫn mà đợi người bốn năm cơ chứ.
Nếu như hắn tập trung vào việc luyện công luyện võ thì hắn đã có thể báo thù chỉ sau mười năm.
Nhưng đối thủ hiện tại của hắn là một đại ma đầu, không thể bị đánh bại bởi bất kỳ loại võ công nào, chỉ có thể dựa vào khúc xương này thì mới có một tia hy vọng.
Khuôn mặt thanh tú kia lại hiện lên trong lòng hắn, hận thù lấn át sợ hãi, hắn thầm nói:"Mười lăm năm rồi, đã mười lăm năm rồi, Ô Hoàn ta nhất định sẽ báo mối thù cướp thê này!”“Này, ngươi có đi qua bên kia không!”Một người lái đò mặc áo mưa xơ dừa đứng ở mũi thuyền, hắn hét về phía Ô Hoàn.
“Đi, đi!”Ô Hoàn sửng sốt, tiếng gầm này ẩn chứa chân khí Tiên Thiên, nó vang dội như sấm.
Đối phương chính là một cao thủ Tiên Thiên, chẳng lẽ lại gặp được cao thủ giang hồ ở ẩn, hắn nét tất cả sự thù hận và sợ hãi, tiến lên phía trước chắp tay.
“Tiên Thiên?”Người chèo thuyền vuốt vuốt râu, nhìn Ô Hoàn từ trên xuống dưới.
“Ừm!”"Ngươi định lên phương bắc làm gì?”“Muốn gia nhập Thiên Hạ Hội, qua sông mất bao nhiều tiền?”“Ha ha, lên đi, không cần tiền.
”Ô Hoàn lên thuyền và hỏi:“Huynh đài cũng là người của Thiên Hạ Hội?”“Đương nhiên rồi?”Người lái thuyền nói một cách tự hào, cây sào chống vào bờ sông, con thuyền lao qua dòng nước.
Lúc này mùa lũ vừa qua, nước sông cuồn cuộn chảy, khi cây sào tre chạm xuống nước thì giống như một cây trụ ngay trong nước, thể hiện võ công phi phàm.
“Võ công của huynh đài giỏi như vậy, sao lại ở đây làm lái đò?”“Đương nhiên là vì kiếm tiền nuôi gia đình rồi.
”“Kiếm tiền nuôi gia đình?”Ô Hoàn cảm thấy không thể tin nổi, cao thủ Tiên Thiên làm gì thiếu tiền.
“Vương gia và Hội Chủ nói rồi, không làm mà đòi hưởng là việc đánh xấu hổ nhất, đừng tưởng biết chút võ công là tưởng mình lợi hại, coi đó là cái gì đó to lớn, mà khiến cho người ta cung phụng.
Người trong thiên hạ hội lấy quần chúng làm chủ, phải dùng võ công của mình để phục vụ quần chúng!”Trong khoang thuyền vang lên tiếng khen ngợi, không hổ là Thiên Hạ Hội, không hổ là Hiệp Vương gia.
“Ha ha, mọi người khách sáo quá, cha của ta trước kia cũng chèo thuyền, nhưng chèo một ngày nhiều nhất cũng chỉ tầm mười mấy lượt, ta tiện tay cũng chèo được mấy trăm chuyến, cũng xem như là một cách để luyện công!”Võ Hoàn cụp mắt xuống:"Tên Ma đầu này thật biết mua chuộc lòng người, ngươi ngu xuẩn như xương xứng đáng bị làm những việc thấp hèn này!”Người chèo thuyền nhìn Ô Hoan:“Đương nhiên, nếu như có kẻ nào mưu đồ bất chính muốn đột nhập vào Bắc Cảnh, thì cũng phải qua ải ta trước! Nhìn bộ dạng của lão đệ đây là từ Nam Cảnh xuống đúng chứ, nghe nối thế lực phản động ở đó cực kỳ ngoan cố.
”Ô Hoàn bỗng có tật giật mình:“Ta tuyệt đối không phải thế lực phản động, mà là do hâm mộ sự nghĩa hiệp của Vương gia, nên mới đến để xin góp sức!”“Vậy thì tốt, nhưng cho dù ngươi là thế lực phản động thì ta cũng không sợ, Vương gia nói rồi, tất cả thế lực phản động đều chỉ là cái danh tiếng, nếu không phải nhờ Hội Chủ lương thiện, không muốn giết người bừa bãi thì sớm đã nghiền nát hết lũ danh môn thế gia vô dụng kia rồi!”“Đúng, đúng , đúng!”Ô Hoàn gật đầu lia lịa, hắn nhảy xuống thuyền ngay khi đến bờ bên kia sông và vội vã đi về phía bắc, không thể nghe những lời xu nịnh tên Ma đầu kia của những kẻ xấu xa trên thuyền được.
Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền, lạnh lùng nhìn bóng lưng của hắn.
Một thương nhân nhỏ giọng nói:"Triệu lão đại, tên kia có gì đó bất ổn! Cứ mỗi khi chúng ta nói về Vương gia thì sắc mặt của hắn đều có vẻ không bình thường.
”“Khả năng là gian điệp của phía nam, loại người này ta gặp nhiều rồi, đợi lát nữa ta sẽ thông báo lên trên, hừ, để xem chữ “hận” của hắn lớn đến bao nhiêu!”