Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2005 - Chương 2016: Thu Hoạch

Chương 2016: Thu Hoạch

Ô Hoàn một đi không ngoảnh lại, nghĩ đến bản thân đang ở trong địa bàn của kẻ địch, nên cảm thấy hơi hối hận về sự thất lễ vừa rồi.

Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, từ trước đến này hắn chưa từng nghĩ là có thể sống sót trở về.

Ngay sau đó hắn liền nâng cao 12 phần cảnh giác, chỉ cần gặp tên Ma Đầu đó một lần, một lần là đủ rồi!Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn đến Bắc Cảnh, nhưng hoàn toàn không cần lo sẽ lạc đường, đi dọc một con đường lớn là dẫn đến thành Bắc Bình, cũng chính là thành Phi Mã năm đó.

Thời tiết đã trở lạnh, sắp có một trận tuyết rơi đầu mùa, nhưng xe ngựa trên đường vẫn đi lại rất tấp nập.

Dọc theo con đường thỉnh thoảng có thôn trang, thông với đó còn có mấy thành thị nhỏ, những nơi đó so với những thành phố mà hắn đi qua còn phồn hoa hơn rất nhiều.

Số lượng cao thủ cũng nhiều hơn bất cứ nơi nào khác, nhưng những cao thủ đó đại bộ phận đều không mặc quần áo lộng lẫy và cưỡi ngựa và cầm đao, trong đó còn một số người đang vội vã cầm lưỡi liềm thu hoạch, một luồng ánh sáng lóe lên, lúa mì lũ lượt rơi xuống, có người lấy búa đập mạnh vào tảng đá rồi lấy đá lót đường.

Búa liềm không chỉ được làm bằng tinh thiết mà còn thậm chí còn có linh tính, không thua kém gì với các danh đao danh kiếm trong truyền thuyết.

Một đám người xông lên bó lúa lại, người thanh niên đặt liềm xuống, nói với ông lão đang ngồi xổm bên bờ ruộng:"Được rồi, lão thúc, thu hoạch xong cả rồi!”“Thu hoạch rồi thì trở về thôn uống rượu.

”“Uống rượu là uống rượu, tiền thì không thể thiếu.

”“Không thiếu của đại ca một cắt, luyện võ thật tốt, ngươi một mình thu hoạch còn nhiều hơn toàn bộ cả thôn của chúng ta cộng lại!”"Hừm.

Tất nhiên rồi, ta còn được biết cái này trong võ lâm còn được gọi là “ Cắt Mạch Năng Thủ”, khi ta là một công nhân kiểu mẫu, chiếc lưỡi hái trên tay ta là do chính Cố Hội Trưởng ban cho, lúa mì trong bán kính trăm dặm đều là do ta thu hoạch.

"Ha ha, ngươi thật có triển vọng, không uổng công cha ngươi đưa ngươi đến Thiếu Niên Đường học võ.

”“Không liên quan gì đến lão nghiện rượu kia cả, rõ ràng là ta được đích thân Lôi Đường chủ tuyển chọn, năm đó Lôi Đường chủ cũng dùng đao.

”“Vật thì chính là ân điển của Hiệp Vương gia rồi.

”“Ừm, câu này hợp lý.

”“Tên nhóc con nhà ngươi, nếu hôm nay không chuốc say ngươi thì ta không phải là lão thúc của ngươi.

”Người đàn ông vạm vỡ vác chiếc lưỡi hái trên vai rồi đưa tay lau mồ hôi.

Hắn xua tay:“Được rồi, kết thúc công việc ở đây! Ngày mai lại tiếp tục!”Nhìn thấy tiến độ hôm nay, trong lòng hắn dâng lên một niềm vui, khi con đường này được sửa chữa, thị trấn sẽ có thể cho xe lớn đi qua .

Không phải mãi đến khi gia nhập vào Thiên Hạ Hội hắn mới bắt đầu luyện võ, mà là gia tộc truyền thừa một bộ chùy thuật, cũng khá có tiếng ở Bắc Cảnh.

Nhưng nếu đã có chút danh tiếng thì rất khó tránh khỏi việc bị người khác đến khiêu chiến, họ muốn giẫm đạp lên cái danh tiếng đó, vì vậy mỗi ngày đều phải khổ luyện, để tránh việc danh tiếng và uy tín của gia tộc bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, trong những năm tới, Thiên Hạ Hội sẽ ban hành pháp lệnh, không chỉ cấm đấu đá cá nhân, mà khiêu chiến quyết đấu cũng phạm trọng tội, Hiệp Vương gia nói rồi:“Con người chỉ một lần chết trong đời, hoặc là nặng nề như núi, hoặc là nhẹ như lông hồng, chết vì lợi ích bách tính, chiến đấu để chống lại thế lực tà ác mới quan trọng, tranh đấu lợi ích, chiến đấu anh dũng thì cái chết nhẹ như lông hồng.

Thậm chí còn không bằng một con lợn, lợn chết rồi thì còn có thể mổ thịt, còn người chết rồi còn phải tốn tiền mua quan tài.

”Vì vậy cuối cùng hắn thể giải thoát được khỏi cái sân luyện công, không cần ngồi ở nhà chờ người đến khiêu chiến, so với việc lấy búa đập nát đầu người ta thì hắn lại thích đập đường hơn.

Ô Hoàn đột nhiên nghe được tiếng gió lớn phía sau lưng, lúc quay đầu nhìn lại thì trong lòng không khỏi sợ hãi!Hắn đang bị mấy người đàn ông trẻ tuổi đuổi theo, họ đều mặc quần áo màu đen, chân đi giày thêu hoa văn, họ trông như thể đang bay ngược chiều gió, thứ mà họ đang sử dụng chính là tuyệt đỉnh công phu của phái Thần Phong.

“Nguy rồi, nhất định mình đã bị tên Ma Đầu đó phát hiện ra sơ hở, nên đã phái người của Thiên Hạ Hội đến truy giết rồi!”Ô Hoàn nghĩ rằng võ công của hắn ta cao hơn những người trẻ tuổi này, nhưng chỉ với khinh công của họ đã khiến hắn không thể không sợ hãi, một khi dây vào họ thì nhất định sẽ có nhiều cao thủ khác kéo tới, vì vậy phải vận dụng hết chân khí để tăng tốc.

“Xem ra tên tiểu tử phía trước muốn so tài với chúng ta một trận.

”“So thì so, ai sợ ai!”Mấy thanh niên nhìn nhau, rồi tăng tốc đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment