Ô Hoàn không giỏi khinh công, chỉ mới chạy mấy trăm dặm đã hơi mất sức, nhưng vẫn không thể thoát được đám thanh niên đó, hắn thầm nghĩ:“Cứ tiếp tục chạy như vậy thì chắc chắn sẽ mất hết chân khí!”Khi đến một nơi hẻo lánh, tim hắn bắt đầu đập loạn nhịp, hắn chui vào khu rừng bên đường, đứng yên đó và thở đều, hắn đã sẵn sàng chiến đấu để cắt đứt hoàn toàn những cái đuôi này!"Đến đây, tên chó săn Lý Thanh Sơn!"Những người trẻ tuổi đó dừng lại trên đường lớn, ôm đầu gối và thở hổn hển.
"Tên tiểu tử này chạy cũng nhanh thật!""Các huynh đệ, có đuổi nữa không?""Đuổi cái con khỉ, hôm nay không giao được người, muốn bị trừ lương sao?”“Các ngươi là người giao hàng sao?”Ô Hoàn từ trong rừng bước ra, mở to hay mắt, bây giờ mới hiệu ra tại sao những thương nhân đi trên đường lại có dáng vẻ kì lạ như vậy.
“Này, khinh công của lão huynh cũng không tồi! Trên con đường này người có thể đánh bại huynh đệ cũng ta cũng không nhiều, nhưng vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi không phải người ở đây, bọn ta không phải giao hành, mà bọn ta giao người, thuận gió nên giao!”Ô Hoàn á khẩu, hôm nay đã nghe quá nhiều rồi, trước kia những nhân vật có khinh công như thế này trong võ lâm đều là Độc Cước Đạo Tặc, trước giờ chưa từng nghe nói còn có chuyên môn giao hàng cho người khác.
Hắn trơ mắt nhìn mấy người trẻ tuổi rời đi dưới ánh chiều tà, không phải vì khinh công của hắn không tốt, mà là hắn quá mệt mỏi rồi.
"Hừ, cho dù ngươi là đại tặc, thì vẫn là giang hồ, có thể tự do tự tại, còn tốt hơn làm nô lệ cho người khác!”Khi Ô Hoàn chậm rãi bước đi dưới ánh mặt hoàng hôn, hắn đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, vì cảm thấy hơi khô miệng nên bước nhanh hơn.
"Giết!"Hắn đang muốn tìm một chỗ 'kiếm' chút gì ăn uống, đột nhiên phía sau bức tường đất phía trước truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, hắn đang thả lỏng thần kinh thì đột nhiên căng thẳng.
"Có mai phục!"Một đám hài tử cầm kiếm gỗ băng qua đường cái đuổi đánh nhau, Ô Hoàn nuốt nước miếng một cái, cảm thấy mình có cảnh giác quá mức hay không.
Nhưng khi cẩn thận nhìn lên thì lập tức phát ra tiếng kêu kinh hãi, hóa ra mấy hài tử kia cũng không đùa giỡn lung tung, mà kiếm pháp rất có trình tự, tuy từng chiêu thức có vẻ vô cùng non nớt nhưng rõ ràng là một loại kiếm pháp cực kỳ cao siêu.
Đặc biệt là một nam hài có làn da ngăm đen đang chạy trước mặt, không hề lớn nhưng cũng không nhỏ ở trong đám hài tử, không biết hắn đã làm gì khiến mọi người tức giận mà đang bị những hài tử khác đuổi đánh.
Dường như hắn đã quen với khung cảnh này từ lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự điềm tĩnh, múa kiếm gỗ vừa đánh vừa lui, mỗi một lần xuất hiện đều có một hài tử kêu “ai ui” một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Đừng vội ra tay, vây hắn lại!”Một đại hài tử hô lên, thế là những hài tử khác không tiến công tùy tiện nữa, áp dụng thế phòng thủ rồi áp sát từng bước, cuối cùng cũng vây kín hài tử kia ở bên dưới bức tường đất.
Đại hài tử cười nói:“Thiết Đản, để xem lần này ngươi chạy đằng nào, ngày hôm nay ta phải đánh ngươi một trận mới được!”“Chỉ dựa vào đám con cháu họ quy các ngươi sao, đừng hòng động đến một cọng tóc gáy của Thiết Đản ta!”“Cùng tiến lên!”“Đánh hắn!”Một nữ nhân nhà nông ở đầu thôn la lên:“Thiết Đản, nương ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm!”“Biết rồi!”Nam hài hét lớn một tiếng:“Quét ngang ngàn quân!”Đột nhiên hắn cúi người quét ngang mặt đất, bụi mù chợt bắn lên bốn phía, đất cát tràn ngập trong không trung.
Nhân lúc những hài tử khác đang bị đất cát che chắn tầm mắt thì hắn quay người nhảy một cái lên ba thước, bám vào tường đất rồi trèo lên đầu tường.
Hắn đứng trên đầu tường, giơ cao kiếm gỗ rồi cười ha ha:“Ta mới là Hiệp vương!”Sau đó hắn cởi quần xuống, lôi chim nhỏ ra rồi bắt đầu đi tiểu, khiến đám hài tử dồn dập né tránh.
“Cầm kiếm ném hắn!”Bảy, tám thanh kiếm gỗ bay lên, một tay nam hài nhấc kiếm gỗ lên, một tay còn lại thì đỡ chim nhỏ, vất vả né tránh mấy thanh kiếm nhưng vẫn bị trúng một cái, chỉ nghe hắn kêu “ai u” một tiếng rồi té xuống dưới tường đất.
Chỉ thấy một dòng nước tiểu đồng tử óng ánh dưới ánh từ dương, nhưng lúc này lại giội lên người mình.
Tiếng khóc lớn “hu hu” vang lên ở phía sau tường, những hài tử khác cười bò ra đất, xả được cơn giận.
Tiếng khóc xa dần, tiếng cười dần biến mất, ai về nhà nấy, đi tìm nương của mình.
Ô Hoàn đứng im sửng sốt hồi lâu, rõ ràng nam hài tên “Thiết Đản” kia đã tu luyện ra nội lực, lại còn biết phương pháp đề khí khinh công, không chỉ là kỳ tài luyện võ mà còn là thiên tài kiếm pháp, hiếm thấy lại còn thông thạo thực chiến, biết cách tùy cơ ứng biến.
Nếu như hắn gia nhập bất kỳ môn phái nào thì đều có thể trở nên nổi bật một cách nhanh chóng.
Chương2018: Thiên Hạ Hội
Mà dù những hài tử khác không xuất chúng như vậy nhưng đều thông thạo kiếm pháp, biết tiến biết lùi, đặc biệt là nam hài chỉ huy những hài tử khác, có thể nói là kiệt xuất.
Cuối cùng lại dựa vào sức của mọi người mà đánh bại thiên tài kiêu ngạo đắc ý.
Đám hài tử không hề oánh lộn với dụng ý xấu, dưới cái nhìn của người từng trải thì hắn thấy đây dường như chỉ là một trận ẩu đả trên giang hồ, đàn sói đấu với hổ.
Nhưng nơi này không phải là thế gia môn phái gì, mà chỉ là một thôn trang nhỏ bình thường ở biên giới phía bắc thôi!Nếu như mười sáu năm nữa trôi qua thì cũng không biết có bao nhiêu cao thủ xuất hiện, Võ Lâm Minh làm sao mà chống lại được, dã tâm của ma đầu này thật sự đáng sợ!“Chuyến này ta chắc chắn phải chết, nếu như có thể truyền lại y bát trước khi chết, chôn một hạt giống phản kháng ở biên giới phía bắc này thì cũng không uổng phí một thân võ công.
”Thế nên hắn đã vòng ra sau tường đất, men theo những dấu chân nhỏ rồi đi đến trước tiểu viện của một hộ nông dân.
Một làn khói bếp lượn lờ rồi tan ra trên bầu trời đêm, hương thơm của cơm và thức ăn truyền đến, dường như tiếng hài tử khóc nháo và nữ nhân quở trách cũng không thể phá vỡ sự yên bình này.
Một nỗi buồn đột nhiên nghẹn ở ngực khiến hắn dừng bước chân lại.
“Ai lén lén lút lút ở bên ngoài!”“Ta là lữ khách đến từ phương xa, muốn gia nhập Thiên Hạ hội, có thể cho ta xin chút nước uống và bán cho ta ít đồ ăn được không!”Ô Hoàn hoàn hồn lại rồi đi đến trước sân, chỉ thấy một nữ nhân đang đặt hài tử tên là Thiết Đản lên trên băng ghế, chiếc quần của hài tử bị cởi ra và để lộ bờ mông bị đánh đỏ chót.
Chẳng qua hài tử đã được thay quần áo rồi, vết thương trên trán cũng đã hết sưng.
Nữ nhân đã ngoài ba mươi, trên đầu quấn chiếc khăn tay, vậy mà vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng rất yểu điệu, không thô to như những nữ nhân nhà nông bình thường, hiển nhiên là có võ công trong người.
Hắn đã đi cả chặng đường dài tới đây nên không còn thấy kinh ngạc nữa, gần như người nào tầm tuổi này ở biên giới phía bắc đều biết võ công.
Chẳng qua cũng không cao thâm lắm, càng chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, chứng minh biểu hiện thiên tài của hài tử này cũng không phải bắt nguồn từ gia truyền.
Một ông cụ già ngồi xổm vừa hút thuốc vừa nhếch miệng cười, nói:“Ngươi đến chỉ để gia nhập Thiên Hạ hội à, mau vài ngồi đi! Mua bán cái gì chứ, chỉ là chuyện thêm một đôi đũa mà thôi!”Ông cụ không biết võ công, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm:“Đại tẩu, vừa nãy ta thấy hài tử này rất lợi hại, một mình đánh với rất nhiều người, đúng là một kỳ tài luyện võ.
”“Ôi, cả ngày nó chỉ biết đánh nhau, để quan khách chê cười rồi.
”Nữ nhân vỗ đầu hài tử một cái, nhưng trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười.
Nữ nhân không đánh nữa thế là hài tử ngừng khóc ngay lập tức, sau đó nhấc quần lên rồi chạy đến bên bàn cơm.
“Thiết Đản, tại sao ngươi lại đánh nhau với bọn họ!”Ô Hoàn sờ sờ đầu của hài tử.
“Bọn họ nói cha ta là phe phản đối!”“Phụ thân của hài tử đâu rồi?”“Chết rồi.
”Sắc mặt nữ nhân trở nên buồn bã.
“Chết như thế nào? Lẽ nào là bị Thiên Hạ hội…”Ô Hoàn vội vã ngừng nói, sợ lại lộ ra sơ hở.
“Ôi, làm sao ngươi biết?”Nữ nhân lấy làm lạ mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Ta tới để vào Thiên Hạ hội nên cũng muốn biết Thiên Hạ hội có thành tựu cỡ nào, vì thế nên đã hỏi thăm suốt dọc đường, coi như danh tiếng rất tốt, chỉ là không ngờ cũng có chuyện như vậy.
”“Vậy ngươi cũng có thể coi như phụ thân của hài tử vốn là người trong Thiên Hạ hội, sau đó bị phán tử hình vì trắng trợn cưỡng bức dân nữ.
”Ô Hoàn nói không ra lời, cả đời hắn hận nhất chính là hành vi này.
Hắn quan sát nữ nhân:“Chẳng lẽ nói…”“Ừm, ta chính là dân nữ kia, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội rồi.
”Nữ nhân sờ sờ đầu hài tử:“Thiết Đản, sau này mà có người mắng ngươi thì ngươi cứ nói ngươi không có phụ thân.
”Thiết Đản há miệng lớn ăn cơm, lóng ngóng đáp một tiếng.
Ô Hoàn không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào, nhưng lại nghĩa tới tấm thân thể kia.
Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, ngươi đúng là tên ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, có thể phán người khác tử hình nhưng không thể phán được chính mình, hiện tại chắc nàng vẫn đang chịu khổ!Chẳng qua đây cũng là một cơ hội, thù giết cha không đội trời chung, càng sâu hơn mối hận đoạt thê, đây đúng là ý trời rồi!Thức ăn rất phong phú, có cá có thịt, thậm chí ông lão còn lấy một vò rượu ra, rượu mát lạnh không giống như rượu ở thôn làng.
“Nghe nói biên giới phía bắc gặp thiên tai liên tiếp nhiều năm liền, không ngờ cuộc sống cũng khá tốt.
”