Hạt giống cũng khác với lúc trước, hiện tại lương thực rất nhiều, thịt cũng rất rẻ, nếu không thì sao Thiết Đản có thể khỏe mạnh như vậy.
Ôi, nếu giống như ta lúc bé thì cơm còn không đủ no, chớ nói chi là học võ…”“Phụ thân, người vẫn chưa rõ sao, chẳng phải chỉ là lên một lần báo thôi à, vậy mà cũng không quên được những lời này!"Ông lão cuống lên:“Đó cũng là tin tức liên báo, chân dung của ta chiếm trọn một tờ đó!”Nữ nhân nở nụ cười:“Coi ngươi kìa, người khác không dạy ngươi nên ngươi cũng không biết nói như thế nào, mau uống đi!”“Ngươi khác không dạy là sao, vậy không phải là lừa người sao?”Ô Hoàn không nhịn được mà nói.
Ông lão lập tức nổi giận:“Lừa người cái gì, ngươi mới lừa người ấy, đây đều là lời nói thật lòng của ta, chỉ có điều không biết nên nói như thế nào!”“Là ta lỡ lời rồi.
”Ô Hoàn tạ lỗi.
Ông lão cảm thấy ngượng ngùng, sờ sờ đầu:“Ông lão ta cũng là cáo mượn oai hùm, nếu là trước đây thì ta còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ngươi!”“Tại sao?”“Vì ngươi là cao thủ, giết một dân chúng nhỏ như ta thì không phải là chuyện chém một đao hay sao.
Hiện tại có Hiệp vương gia làm chủ cho chúng ta, dù ngươi có là cao thủ Tiên Thiên nhưng giết người thì cũng phải đền mạng.
”“Phụ thân, người ta chính là cao thủ Tiên Thiên đó.
”“Ôi, mắt ông lão ta mờ rồi, nào mời ngươi một chén!”Thiết Đản cũng ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, nhìn hắn chăm chú.
Lúc này Ô Hoàn mới chợt hiểu vì sao hắn lại cảm thấy bầu không khí ở biên giới phía bắc khác như vậy.
Ngày thường khi hành tẩu giang hồ, đừng nói là bình dân bách tính không dám trêu chọc nhân sĩ võ lâm, ngay cả võ giả Hậu Thiên mà nhìn thấy cao thủ Tiên Thiên thì cũng tránh ra xa xa, nào giống hôm nay gặp phải mấy thanh niên kia, dám đuổi theo so khinh công với hắn, nếu đổi lại là một nơi khác thì có lẽ đã dẫn tới họa sát thân.
Hiện tại, một ông lão thôn dã cũng dám quát mắng cao thủ Tiên Thiên là hắn, đây là chuyện kỳ quái cỡ nào chứ.
Không còn sự cảnh giác giữa người với người, dù cho biên giới phía bắc có nhiều võ giả như thế nhưng lại không có cảm giác giang hồ hiểm ác.
Nếu không có thù sâu oán nặng thì có lẽ hắn cũng không khỏi khâm phục vị “Hiệp vương” này!Nhưng dù trong lòng hắn có đủ loại cảm giác thì chắc chắn mối thù ghi lòng tạc dạ này cũng sẽ không thay đổi.
Lý Thanh Sơn, ngươi không chết thì ta phải lìa đời!“Như vậy rất tốt, đầu tiên ta xin phạt một chén!”Ô Hoàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thức ăn rất ngon, rượu cũng là loại rượu mạnh thượng hạng.
Nghe nói vị Cố hội chủ kia không gì không làm được đã thay đổi phương pháp ủ rượu, Ô Hoàn uống mấy chén mà đã hơi có men say, vì có lòng muốn nhận hài tử kia làm đồ đệ nên hắn thử dò xét:“Một mình đại tẩu chăm sóc một già một trẻ, thật sự rất không dễ dàng!”“Hiệp vương gia nói rồi, nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời, nữ nhân cũng có thể trở thành cao thủ tuyệt thế.
Võ công của ta cũng khá, mấy nam nhân làm việc trong thôn không so được với ta, ai dám đàm tiếu về ta thì ta sẽ tới đánh vào miệng hắn.
Thiết Đản cũng không phải kiểu nhát gian, tương lai sẽ vào Thiếu Niên đường, học võ công tuyệt thế rồi trở về, để xem có ai không hâm mộ ta!”“Thiếu Niên đường?”Sau khi Ô Hoàn nghe ngóng thì mới biết đó là một đường của Thiên Hạ hội, do Lôi Liệt - nhi tử của Thất Sát Ma Quân đảm nhiệm vị trí đường chủ, đặc biệt tuyển các hài tử có năng khiếu vào Thiếu Niên đường học võ.
Không chỉ không mất một đồng nào, mà nếu có thể vượt qua kiểm tra cuối kỳ thì còn có thể trực tiếp gia nhập Thiên Hạ hội.
Đó là chuyện mà tất cả hài tử ở biên giới phía bắc đều tha thiết mơ ước.
Nữ nhân vuốt đầu của hài tử:“Phàm là người biết võ công trong thôn đều nói đứa nhỏ Thiết Đản này có thiên phú dị bẩm, chắc chắn có thể được tuyển vào Thiếu Niên đường!”“Nương, ta nhất định sẽ làm được!”Ô Hoàn im lặng không nói gì, nếu là trước đây, một cao thủ Tiên Thiên chủ động nhận đồ đệ thực sự là chuyện tốt mà bình dân bách tính tha thiết mơ ước, rất nhiều chuyện xưa truyền kỳ đều bắt nguồn từ đây.
Nhưng trong tình huống này, hiển nhiên người không có lai lịch rõ ràng như hắn sẽ không có sức hấp dẫn bằng Thiên Niên đường của Thiên Hạ hội.
Thấm thoát đã tới đêm khuya.
Nữ chủ nhân giữ khách lại, để hắn ngủ cùng một giường với ông lão.
Hắn không cam lòng nên cũng thuận theo tình thế mà đồng ý.