Nửa đêm canh ba, chỉ thấy một chiếc bóng đen đi tới trước giường của hài tử, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tràn ngập vẻ dữ tợn của hắn, chỉ nghe hắn nhỏ giọng nói linh tinh:“Là người Thiên Hạ hội cưỡng bức nương của ngươi, là Thiên Hạ hội giết phụ thân của ngươi! Ngươi chính là một tên nghiệt chủng, tất cả những thứ này đều do lỗi của Lý Thanh Sơn!”Hài tử không hề hay biết gì, vẫn đang ngủ ngon giấc.
Ô Hoàn đang định vươn tay ra lay hài tử dậy, sau đó đánh thức sự thù hận trong lòng hài tử, nhưng chạm đến sự trống rỗng dưới sườn thì lại cảm thấy mờ mịt.
Không có ai hiểu rõ mùi vị của thù hận đau đớn cỡ nào.
Tất cả có liên quan gì đến hài tử này? Còn có nữ nhân kia nữa, lẽ nào nàng còn chưa đủ khổ hay sao? Đã chịu đựng sự sỉ nhục như vậy mà hài tử này đã là tất cả những gì nàng có.
Nếu như năm đó ta thành hôn với nàng và có hài tử thì chắc hiện tại cũng lớn như này rồi, nhất định cũng sẽ có tố chất thiên tư bẩm sinh, ta lại tiện thể dạy hắn võ công…Trong phút chốc, trên mặt hắn hiện lên ý cười si mê, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
Không, ta muốn báo thù!Một lát sau, hắn lảo đảo ra ngoài cửa, nhảy qua đầu tường rồi lướt dọc mà đi.
“Khách quan!?”Nữ nhân nghe thấy tiếng động thì khoác áo rồi ra ngoài, chạy tới trước giường hài tử rồi ra sức lắc lắc:“Thiết Đản Thiết Đản, tỉnh lại đi!”Hài tử dụi dụi mắt:“Nương, sao vậy?”Nữ nhân thở dài một cái rồi phát hiện ở đầu giường có một chiếc túi đựng bạc, thầm nghĩ:“Đúng là một nam nhân kỳ quái, chẳng qua thực sự trông hợp mắt hơn những tiểu tử vô lại mắt kém kia ở trong thôn.
”Ô Hoàn chạy như điên giữa trời đất thôn quê, phát ra tiếng kêu to điên cuồng như dã thú bị thương.
Trăng sáng như sương, gió thu như đao, hắn cứ đi về phía bắc dù không phân rõ được đường.
“Lý Thanh Sơn, đến đây đi! Đến đây đi! Đến chấm dứt đi!”Lúc trời tờ mờ sáng, hắn đi tới bên dưới Bắc Bình thành - ma quật trong truyền thuyết.
Hắn theo dòng người đi vào trong thành, chỉ thấy đồ trắng khắp nơi, tiếng khóc vang không dứt, trong lòng lại càng thấy thê lương hơn.
Lẽ nào là do dịch bệnh hoành hành trong thành? Ma đầu này làm trái ý trời, vậy mà đám ngu dân vô tri các ngươi dám ở đây đi theo hắn, có thể coi là báo ứng nhỉ!Nhưng dòng người cuồn cuộn trên đường lại không giống dịch bệnh hoành hành, mà đều tụ về một hướng.
Hắn kéo một người trên đường và hỏi:“Nhiều người như vậy đang đi đâu? Là nhà ai muốn đưa tang.
”“Ôi, Phục Khổ đại sư sắp viên tịch nên chúng ta đều tới tiễn đưa hắn!”“Lẽ nào là Phục Khổ phương trượng của Phổ Độ tự!”Ô Hoàn kinh ngạc, lúc hắn còn trẻ thì vị này đã là nhân vật danh chấn thiên hạ, sau đó đột nhiên đầu quân vào Thiên Hạ hội khiến toàn bộ võ lâm xôn xao, không thể tin được.
Có người cho rằng hắn đang chịu nhục để chuẩn bị ám sát Lý Thanh Sơn, có người lại cho rằng hắn làm vậy để bảo toàn tính mạng của chúng tăng toàn tự, bất đắc dĩ mà thôi.
Mỗi người nói một kiểu, nhưng không một ai cho rằng hắn là hạng người tham sống sợ chết.
Sau đó Thiên Hạ hội không tiếp tục khởi binh xuôi nam nữa, nghe nói do lời khuyên can của hắn ảnh hưởng rất nhiều, nên hắn được hưởng danh vọng cực cao trong võ lâm.
“Ôi, không ngờ cuối cùng vẫn chết ở trong ma quật này!”Không kịp cảm thán nhiều, hắn đã cảm thấy mình càng ngày càng gần ngày báo thù!Phật đường vắng vẻ, lão tăng ngồi một mình cùng với một chiếc đèn đơn độc,Cơ hội để hắn phá vỡ hư không cũng không lớn, huống chi mấy năm gần đây hắn gần như không có thời gian luyện công.
Nếu nói Thiếu Niên đường là nơi đặt hi vọng của Thiên Hạ hội thì Phổ Độ đường là sự bảo hộ sau cùng, chuyên phụ trách cứu tế thu nhận mẹ góa con côi.
Trong mười sáu năm qua, gần như hàng năm đều có thiên tai lớn, dù cho việc phòng chống thiên tai hiệu nghiệm nhưng vẫn để lại rất nhiều cô nhi.
Tất cả cô nhi đều do Phổ Độ đường thu nhận và chăm sóc, hắn là đường chủ Phổ Độ đường, cũng là phụ mẫu cơm áo của những hài tử này.
Mà tài nguyên của Thiên Hạ hội có hạn, còn phải sửa cầu lót đường, xây dựng đê đập, cùng lắm chỉ có thể bảo đảm những người này không đến nỗi chết vì lạnh và đói bụng.
Vì để trong chén của hài tử có cơm ngon, trên người có bộ đồ mới nên hắn chỉ đành đi bôn ba khắp nơi mà hóa duyên.
Hắn - vị cao nhân ở vùng hẻo lánh ngày xưa - cũng không thể an tọa ở Phật đường trên núi, mà đành phải vào nhà của dân chúng bình thường, có lúc còn phải kiếm tiền dựa vào việc cúng bái hành lễ, nhiều lúc làm mười mấy tràng cúng bái liền, hoàn toàn chống đỡ nhờ chân khí.
Mười mấy năm qua đi, danh tiếng của hắn ở biên giới phía Bắc gần như chủ đứng sau Lý Thanh Sơn, thậm chí còn cao hơn Cố Nhạn Ảnh, đơn giản như là vạn gia sinh Phật.
Vào giờ phút này, tiếng khóc khắp thành chính là minh chứng.