Lý Thanh Sơn nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, Nam Cung Uyển Nhi, tối hôm nay ngươi cứ chờ đó cho ta!Nam Cung Uyển Nhi lườm lại, ai sợ ai chứ, dù sao ngươi cũng không thể giết ta!Sắc mặt Ô Hoàn xám xịt như tro tàn, cảm giác có thứ đó vỡ nát ở trong lòng.
Lý Thanh Sơn nói:“Giờ cũng không còn sớm nữa, muốn ra tay thì ra tay đi! Nhưng ngươi thật sự yêu nàng như thế, thật sự hận ta như vậy hay là bị lão tặc thiên khốn kiếp đùa cợt chứ?”Màn đêm buông xuống, Ô Hoàn nghe tiếng sóng lớn cuồn cuộn mà chậm rãi giơ tay Sát Nhân Cốt trong tay lên.
Lúc này Lý Thanh Sơn đã mang người về Bắc Bình thành, đang ra sức dạy dỗ Nam Cung tiểu thư “làm người” ở trong Hiệp vương phủ, mặc cho nàng rên rỉ cầu xin cũng không nương tay chút nào.
Ô Hoàn quay ngược Sát Nhân Cốt về phía mi tâm của mình rồi nhắm mắt lại, phát động lời nguyền rủa oán độc tích góp suốt mười bốn năm.
Chỉ chốc lát sau, hắn mở hai mắt ra, phát hiện mình chẳng mất một sợi tóc nào.
Dù cho Sát Nhân Cốt có thể giết người trong vô hình, cao thủ tuyệt thế cũng khó mà đỡ được nhưng lại không có tác dụng đối với bản thân mình.
Từ trước đến nay chưa có một ai biết điều này, bởi vì từ trước đến nay chưa có ai dùng cách này để tự sát.
Ý trời trêu người!Sáng sớm hôm sau, những làn khói bếp bay lên trong thôn trang, nữ nhân thức dậy làm cơm, thấy một người đứng ở trước cửa thì không khỏi sợ hết hồn, cẩn thận từng li từng tí mà tiến lên phía trước:“Khách quan?”Cùng lúc đó, một phong chiến thư lan truyền khắp thiên hạ, minh chủ Võ Lâm Minh Trương Vân Thiên ước chiến với Hiệp vương Lý Thanh Sơn, quyết chiến ở bên ngoài Huyền Vũ thành, quyết định xem thiên hạ thuộc về ai!Bên ngoài Huyền Vũ thành, doanh trại kéo dài liên miên mấy trăm dặm, quân sĩ ra ra vào vào giun dế trong núi.
Trương Vân Thiên đứng ở lầu trên tường thành, một tay đè lên tường thành, con ngươi như xuyên qua cát vàng đầy trời mà thấy rõ tất cả, cũng không quay đầu lại nói:“Đã tập hợp được bao nhiêu quân sĩ?”“Bẩm báo minh chủ, mười lăm vạn ạ.
”Huyền Hư quan chủ nói.
“Không đủ, trước khi sắp quyết chiến, bên ngoài thành phải có trăm vạn hùng binh.
”“Rất nhiều người không muốn tác chiến với Hiệp vương, cũng khó mà cung cấp được lương thảo.
”“Để các gia tộc các môn phái nghĩ cách, hứa cho lợi ích to lớn cũng được, bắt lính cũng được, trăm vạn đại quân không được phép thiếu dù chỉ một người.
Phải tự mang lương thảo, chỉ cần sống qua ngày ‘đại quyết chiến’ là được.
”Ngày quyết chiến, mùng bảy tháng mười.
“Nhưng nếu như ma vương không ứng chiến thì không sử dụng đến trăm vạn đại quân này rồi.
”Khuôn mặt Huyền Hư quan chủ tràn đầy lo lắng, chỉ cần Lý Thanh Sơn hơi trì hoãn vài ngày thì trăm vạn đại quân sẽ lập tức sụp đổ vì không đủ lương thảo, thậm chí tấn công ngược lại Huyền Vũ thành.
“Hắn sẽ đến, hơn nữa cũng không sớm không muộn!”Trương Vân Thiên ngóng nhìn về phương bắc, vì ngày này mà hắn đã chuẩn bị khoảng mười sáu năm rồi.
“Tất nhiên Huyền Hư quan sẽ dốc toàn lực ủng hộ minh chủ, nhưng nếu như gia chủ chưởng môn của các gia các phái có ý kiến khác thì sao?”“Cưỡng ép dụ dỗ đều được, nếu thật sự không được nữa thì giết đi!”Giọng nói của Trương Vân Thiên bình thản, tựa như không phải đang nói những người tài trong giang hồ, mà là một đám kiến hôi.
Trong mười sáu năm này, hắn cảm thấy ý trời sâu xa thăm thẳm đang gia tăng trên người mình.
Hắn làm việc luôn luôn thuận lợi, lại còn nắm giữ sức mạnh trước nay chưa từng có, từ lâu đã không còn là Trương Vân Thiên của lúc trước, tin rằng dù cho minh chủ đời thứ nhất Long Phá Thiên đứng ở trước mặt thì hắn cũng có thể đánh giết tùy ý.
Huyền Hư quan chủ ớn lạnh trong lòng, nhìn bóng lưng của hắn mà như chưa từng quen biết.
“Quan chủ không cần lo lắng, ta sẽ không trở thành ma vương thứ hai, sau khi hoàn thành thiên mệnh thì ta sẽ độ kiếp phi thăng.
”Trương Vân Thiên ngước nhìn bầu trời âm u, thiên kiếp phi thăng của hắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, đó là phần thưởng trời xanh dành cho hắn.
“Vậy ta đi xuống chuẩn bị đây.
”“Chúng ta quen biết đã nhiều năm, thế nhưng quân pháp vô tình, hãy cẩn thận!”Trong giọng nói của Trương Vân Thiên không có sát khí, nhưng ý tứ rất rõ ràng, kẻ làm trái quân pháp của ta thì sẽ bị chém!Trong mắt Huyền Hư quan chủ lóe lên vẻ tức giận, cúi đầu thật sâu rồi nói:“Vâng!”Lần bị thương nặng năm đó đã khiến hắn trở nên âm trầm hơn nhiều, hắn phi thân xuống dưới lầu trên tường thành, sau đó ngoái đầu nhìn về phía bóng người đang bị nhấn chìm trong bão cát kia.
Nhớ lại mấy năm trước, có một nhóm cướp ngựa từ tây cảnh tập kích trung cảnh, vì đạt được lợi từ việc bí tịch võ công lan truyền mấy năm nay mà đám mã tặc này đều là võ giả, tên thủ lĩnh còn là cao thủ Tiên Thiên tầng thứ bảy.