”Lý Thanh Sơn cảm thấy hơi đau đầu, trong mười đại mỹ nhân năm đó ai mà chẳng có một đống người mến mộ.
“Ngươi còn nhớ ngươi đã cướp đi Nam Cung Uyển Nhi của Nam Cung thế gia - thê tử sắp xuất giá của ta vào mười lăm năm trước ở biên giới phía nam như thế nào không.
”Ô Hoàn vừa nói vừa chậm rãi lấy Sát Nhân Cốt ở trong ngực ra.
“Ồ, ngươi là Ô, Ô gì nhỉ!”Nam Cung Uyển Nhi đứng tránh mưa bên dưới tán cây ở xa xa, khi nghe thấy tên của mình thì nhanh chóng chạy tới, đánh giá Ô Hoàn một lượt từ trên xuống dưới:“Đúng là ngươi rồi, ngươi thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa ta không nhận ra ngươi rồi!”Ô Hoàn cúi đầu, nàng vẫn xinh đẹp hệt như năm đó còn dáng dấp của mình thì cũng đã thay đổi.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy ba hài tử kia thì như bị chém ba đao, sự thù hận bỗng vượt qua cả nỗi sợ hãi, chỉ thấy hắn nắm chặt Sát Nhân Cốt.
“Đúng là cũng coi như mối hận đoạt thê, chẳng qua việc này cũng thể trách mỗi ta! Lúc đó ta hỏi nàng có bằng lòng đi theo ta hay không thì nàng đồng ý mà!”Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, không hề có ý thức gánh vác trách nhiệm.
“Chuyện này không thể nào!”Ô Hoàn phẫn nộ rít gào như muốn rách cả mi mắt.
Nam Cung Uyển Nhi cả giận nói:“Ngươi nói bậy!”Ô Hoàn chưa kịp cảm thấy vui mừng tí nào thì Nam Cung Uyển Nhi đã nói tiếp:“Rõ ràng lúc đó ngươi nói là ‘đi theo ta đi’!”“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, hiện tại hối hận cũng không được.
”Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu.
“Rõ ràng là ngươi chạy về phía ta!”Vành mắt Nam Cung Uyển Nhi đỏ lên:“Lý Thanh Sơn, ngươi là đồ không có lương tâm, ta sinh hết đứa này đến đứa khác cho ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như thế!”Nhưng nàng không thể nào quên được ngày đó vào mười lăm năm trước, trong rừng rậm sâu thẳm với ánh mắt trời tản mát trên mặt đất, hắn từ trên trời giáng xuống tựa như thần linh, đứng ở trên voi trắng đưa dâu với mái tóc vàng tung bay như gió mạng, đôi mắt vàng lóng lánh như ngôi sao, khi ấy hắn vươn tay ra về phía nàng và nói:“Đi theo ta đi!”Thế là nàng đã nắm lấy tay hắn không chút do dự.
“Nghẹn trở lại cho ta!”Lý Thanh Sơn quát lên, còn nhớ năm đó hắn đã dẫn nàng về biên giới phía bắc, giữa đường bị nàng chọc tức đến nỗi nổi trận lôi đình, thế là hắn đã ném nàng từ trên voi lớn xuống rồi hung ác giáo huấn một trận.
Không phải hắn không biết thương hương tiếc ngọc, mà là nàng quá ưa ăn đòn.
Nàng là một người điêu ngoa tùy hứng nhất trong mười đại mỹ nhân, tính cách thực sự vô cùng kém, muốn ngôi sao thì không thể cho mặt trăng, còn một khóc hai nháo ba thắt cổ lại càng là chuyện như cơm bữa.
Nàng tự coi mình là phu nhân Hiệp vương, xưa nay không bao giờ hòa nhã với người khác, một khi bắt đầu sử dụng miệng lưỡi sắc nhọn thì lại càng ác độc, thực sự tốn biết bao nhiêu tâm tư sức lực của hắn để dạy nàng làm người.
Những người khác đều có công việc bận bịu của mình, chỉ có nàng cả ngày chẳng làm việc đàng hoàng, cưỡi con voi lớn đi theo hắn.
Đây còn là kết quả sau nhiều năm dạy làm người như vậy, đương nhiên ba hài tử kia cũng coi như là một trong các kết quả.
Trước đây thực sự là ba ngày đánh một trận lớn, mỗi ngày một trận nhỏ, khi có hài tử thì mới khá hơn một xíu.
Hiện tại nàng đi đâu cũng dẫn theo hài tử rồi coi chúng nó như bùa hộ mệnh.
“Lý Thanh Sơn, ngươi không phải người!”“Ai là người thì ngươi đi với người đó đi, đây có một vị tới rồi này, còn là nhân tình cũ năm đó của ngươi nữa, quá tốt rồi còn gì!”Đám A Tu La đều xem rồi cười, ngay cả ba con khỉ con kia cũng cười hì hì, hiển nhiên đã quen rồi.
Ô Hoàn ngây người tại chỗ, lẩm bẩm:“Uyển Nhi, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật…”“Này, Ô Hoàn, ngươi đừng có gọi linh tinh, chúng ta chẳng có gì cả.
Chúng ta chưa cũng gặp mấy lần, ngươi vẫn không hiểu sao!”Ô Hoàn cuồng loạn kêu lên:“Chúng ta là phu thê được hứa hôn rồi cưới hỏi đàng hoàng, sao lại không có gì?”Nam Cung Uyển Nhi bày ra vẻ mặt xem thường:“Nếu không phải cha ta muốn thu phục đám man di bảy mươi hai động kia thì ta sẽ gả tới cái chỗ tồi tàn đó sao? Ngươi cũng không vung ít nước tiểu ra mà soi xem mình có chỗ nào xứng với bổn đại tiểu thư, lại nói năm đó ngươi còn xấu muốn chết…”Lý Thanh Sơn vươn tay phải đỡ trán, không thể nhịn được nữa:“Ngươi được rồi đó, người ta không tiếc mạng sống mà đến báo thù, ngươi lại không thể có chút nhân tính à?”“Hả, ngươi còn nói giúp hắn?! Nếu như bổn tiểu thư ta ngủ với mỗi một nam nhân bằng lòng chết vì ta, dù mười năm nữa cũng không đến lượt lão rùa đen vương bát đản nhà ngươi!”Nam Cung Uyển Nhi ưỡn eo, mặt mày hồng hào, cảm giác đã lâu rồi không được sảng khoái như thế.