Một vài người chết trận, một vài người chôn thây trong biển lửa, một vài người biến mất trong lũ lụt.
Rất nhiều người đã bỏ đi, chọn thành hôn sinh con và trải qua cuộc sống nhàn hạ.
Nhưng vẫn có một nhóm người tiếp tục kiên trì, ra sức chiến đấu với thiên địa và hóa thành A Tu La chân chính!Họ ngưng tụ được một viên chiến tâm vô cùng đặc biệt, nó không hiếu chiến thích giết chóc như A Tu La bình thường, mà có khí khái hào hùng muốn thay đổi đất trời, làm cho thần tử Tu La cũng thán phục theo.
Nếu không phải ở trong một thế giới nhỏ như vậy, nếu không phải có một nhân vật như vậy lãnh đạo, có thể chống lại thiên tai bằng sức người thì vốn chẳng thể có A Tu La như vậy xuất hiện.
Hắn rất tò mò không biết một đám A Tu La như vậy mà vào trong Tu La đạo thì sẽ nhận được sự khen ngợi hay đả kích từ nó đây?Một đám chiến sĩ ra sức chiến đấu, không phải vì nhận được sự ưu ái của nó mà là vì một loại tinh thần quán triệt, thậm chí không tiếc trở thành kẻ địch với thiên địa.
Thế nhưng hắn tin rằng bọn họ sẽ là con cưng của Tu La đạo, bởi vì bọn họ là chiến sĩ chân chính.
Mà Lý Thanh Sơn cũng không bạc đãi bọn họ, hắn cung cấp và phân chia đầy đủ tài nguyên tu hành cũng như mọi loại hưởng lạc trong thế tục.
Bất kể là của cải hay nữ nhân thì cũng đều cho mà không keo kiệt một hào nào.
Đây là sự bồi thường nhỏ nhoi đối với sự hi sinh của bọn họ.
Nhưng đối với một đám chiến sĩ chân chính thì chuyện này chỉ là sự điều hòa giữa những trận chiến đấu, niềm vui chân chính đã không còn tồn tại từ lâu.
Đương nhiên, mỗi người bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên, nếu không thì cũng không thể được gọi là A Tu La, việc này không liên quan gì đến nội lực hay chân khí, mà là sự thay đổi căn bản về huyết mạch và thể chất.
Có thể nói, bọn họ gần như đều bước vào cảnh giới Tiên Thiên bằng ý chí.
Đối mặt với nhân vật như vậy, làm sao tinh thần của Ô Hoàn có thể chống cự được, không sụp đổ tinh thần trong nháy mắt đã coi như là năng lực ý chí của hắn khá kiên định rồi.
Ngay vào lúc hắn cảm thấy sắp không chống cự nổi thì Lý Thanh Sơn phất tay một cái: “Ngươi chờ một lát, nước chảy ngay bây giờ đây! Được rồi đừng xem nữa, có gì hay để xem hả.
Mau chóng làm việc đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.
”Những chấm đỏ lấm ta lấm tấm mờ đi, tất cả mọi người đều trở lại trạng thái ban đầu, tiếp tục vùi đầu làm việc cực khổ mặt mày lấm lem, bàn tán nói cười tựa như không có chuyện gì, hình như cũng không lo lắng đê đập sắp bị lũ lụt phá vỡ, chớ nói chi là kẻ báo thù bị dọa sợ ở trên bờ này.
Ra vẻ như bình thường và không lo sợ gì, hèn mọn thấp kém nhưng cõi lòng lại tràn đầy hào hùng.
La Hầu Tiểu Minh nhắm mắt lại, thật muốn thống lĩnh quân đội như vậy đi chiến đấu!Ô Hoàn quỳ rạp trên mặt đất mà há to miệng thở hổn hển như người chết chìm trở lại trên bờ, mồ hôi đầm đìa cũng như mới được vớt từ trong nước ra.
Hắn bỗng nhiên không muốn báo thù mà chỉ muốn bỏ chạy, cách xa đám người kia càng xa càng tốt, thế nhưng vừa nghĩ rằng nàng đang nhìn mình thì lại không thể nào nhúc nhích, tiếp tục nằm nhoài trên bờ tựa như một bức tượng điêu khắc.
“Nương, người kia thật kỳ lạ!”Một hài tử nói.
“Đừng tới đó, người kia là kẻ thù của phụ thân ngươi, cẩn thận hắn cắn ngươi một cái đó! Chẳng qua, ta cảm thấy khá quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
”Mưa càng ngày càng nặng hạt khiến trời đất trông càng thê lương hơn, trên khắp sông lớn đều xuất hiện vết nứt, chỗ vết nứt to lớn nhất “vừa hay” chỉ về phía Bắc Bình thành.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì sông lớn tựa như một con rồng xao động đang vặn vẹo thân mình thi triển nanh vuốt, như muốn phá bỏ sự trói buộc của đê đập để nuốt chửng thành trì.
Một tiếng thét dài vang vọng trời đất.
Con rồng to lớn ở phương xa nghe được tiếng hú thì mở rộng tứ chi, di chuyển thân thể.
Một tiếng ầm ầm vang lên, dòng nước lũ dâng trào xuống, với thân hình đó của hắn mà cũng chỉ có thể chìm chìm nổi nổi ở trong nước.
Mực nước trên sông nhanh chóng hạ xuống, lũ lụt gào thét vọt qua con mương lớn tựa như hàng vạn con ngựa phi nhanh, tất cả A Tu La đều rít gào, tràn ngập tâm trạng vui sướng.
Bọn họ thắng trận chiến này rồi.
Lý Thanh Sơn ngừng hú rồi cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
“Vương gia, kéo ta một cái với!”Lão rùa to lớn chịu đựng ở trong dòng lũ mà kêu lên.
“Cho ngươi nghỉ ba ngày đấy, chơi đi!”“Nhưng ta…”Lý Thanh Sơn nhìn theo con rùa lớn bị nước lũ đẩy đi, sau đó xoay người đi tới trước mặt Ô Hoàn:“Nào, ngươi nói cho ta nghe xem ta và ngươi có thù gì oán gì?”“Mối thù đoạt thê, không đội trời chung!”Ô Hoàn bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt giăng kín tơ máu.