Nhưng hắn chợt từ bỏ ý định này, vì hắn đến để giết ma đầu này, nhưng ma đầu này thì chắc chắn không chết trong lũ lụt.
“Ngươi đến tìm Hiệp vương sao?”Một giọng nói nặng nề vang lên, một chiếc đầu cao chót vót như đầu rồng nhô ra từ đê đập.
Ô Hoàn sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện trong bờ kè giữa sông lớn và con mương to là một con rùa to lớn.
Đó chính là “Lão Nhẫn” mà Lý Thanh Sơn đưa từ Phổ Độ tự tới, sau khi được Lý Thanh Sơn chi điểm thì tu vi của nó đã tiến bộ rất nhanh, thân hình ngày càng to lớn, thậm chí có thể mở miệng nói chuyện, bị Lý Thanh Sơn sắp xếp ở đây làm bờ kè lớn.
“Chắc đây là vật cưỡi trong truyền thuyết của ma đầu, ma đầu này thích nhất là làm bạn với yêu nghiệt!”Ô Hoàn cung cung kính kính hành lễ nói:“Xin hỏi Hiệp vương gia ở đâu!”“Ngay phần cuối của con mương.
”Con rùa lớn lại rụt đầu trở lại.
“Cảm ơn.
”Ô Hoàn men theo con mương mà đi, nhưng trái tim càng ngày càng đập rất nhanh, gần như không thở nổi, thế là hắn đành đứng im, ngửa đầu nhìn bầu trời mù mịt.
“Ta không chỉ đến để báo thù của mình, mà còn là vì trừ ma vệ đạo, để thiên hạ khôi phục sự thái bình.
Hiện tại Võ Lâm Minh đã bắt đầu tổ chức đại quân chuẩn bị thảo phạt phương bắc, nếu trận chiến này bắt đầu thì e là sẽ phải máu chảy ngàn dặm, thương vong trăm vạn, ta tới đây chính là để ngăn cản chiến tranh! Sau trăm tuổi, nhất định còn có người nhớ tên của ta, Ô Hoàn ta chính là dũng sĩ giết chết ma vương.
”Với suy nghĩ đại nghĩa như vậy, hắn cố gắng bình tĩnh lại, kiên quyết đi về phía trước.
Đột nhiên, phía cuối tầm nhìn xuất hiện một điểm trắng, đợi đến khi thấy rõ đó là một con voi trắng thì trái tim hắn không khỏi hơi khựng lại:“Quả nhiên nàng ở đây!”Đó là linh thú truyền thừa đời đời của Nam Cung thế gia, trên đường đưa dâu đã bị cướp đi, lưu lạc tới phương bắc này.
Hắn tiến lên trước thì phát hiện con voi trứng đang ra sức vận chuyển đất đá, voi trắng còn như vậy thì không biết nàng đã khổ sở thế nào?Thế nhưng trong lòng hắn lại thoải mái, nếu có thể chết ở trước mặt nàng, khiến nàng tận mắt nhìn nam nhân mình yêu mến hi sinh tính mạng báo thù rửa hận cho nàng, cũng coi như không uổng công!Có lẽ, có lẽ còn có thể cứu nàng toàn thân trở ra! Ở một nơi hoang dã như vậy, chỉ có đám lao dịch đào mương, chỉ cần giết Lý Thanh Sơn thì còn ai ngăn cản được ta.
Hắn cầm lấy Sát Nhân Cốt ở trong lòng rồi trợn to hai mắt, Lý Thanh Sơn, ta đến rồi, ngươi ở đâu?Những bóng người lay động giữa khói bụi mù mịt ở trong con mương lớn, không thể tìm thấy trong khoảng thời gian ngắn.
“Này, cái tên bên kia, ngươi đến tìm ta báo thù nhỉ!”Giọng nói của Lý Thanh Sơn vang lên trong con mương lớn.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngừng động tác, cùng nhau nhìn về phía Ô Hoàn, trong con ngươi mỗi người đều sáng lên ánh sáng đỏ.
Những công nhân đào mương mặt mày lấm lem đột nhiên biến thành Tu La.
Dòng máu toàn thân Ô Hoàn như ngưng đọng lại, vì hắn nhận ra không một ai trong số những người này không phải cao thủ Tiên Thiên.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, sát khí ngút trời, phá vỡ mọi thứ, khiến trái tim tràn đầy đại nghĩa báo thù của hắn gần như sụp đổ trong nháy mắt.
Trong giây lát hắn mới ý thức được, không phải hắn chuẩn bị đối mặt với ma đầu gì, mà là ma vương!Hắn không nói được một câu nào, cũng không dám làm ra một hành động gì, cứ đứng ngơ ngác ở đó mà run rẩy, run rẩy trên bờ vực sụp đổ.
La Hầu Tiểu Minh mở bừng mắt khỏi giấc ngủ say, đây là A Tu La mà hắn tự tay chuyển hóa.
Nghi thức năm đó có trên vạn người tham gia nghi thức, sau khi trải qua mười sáu năm diễn hóa đào thải thì số lượng A Tu La còn lại chưa đến ngàn người, đại đa số đều thoái hóa thành phàm nhân, vẫn có được cơ hội tập võ.
Nhưng điều này đã đủ để hắn giật mình, Tu La Chi Tâm cần khói lửa chiến tranh mài giũa, dù mười mấy năm qua không bùng lên bất kỳ cuộc chiến tranh nào mà vẫn còn lại một trăm tám mươi tên thì đã xem như là tốt rồi.
Mười mấy năm trước Lý Thanh Sơn cũng đã tuyên bố:“Đấu với người không bằng đấu với trời, nhân định thắng thiên!”Hắn đã chỉ huy đám người chiến đấu chống lại đủ loại thiên tai như lũ lụt, hỏa hoạn, động đất, hạn hán, nạn châu chấu.
Ý trời sâu xa thăm thẳm gần như gây ra mọi thảm họa có thể xảy ra lên trên vùng đất này.
Thậm chí điều này còn tàn khốc hơn chiến tranh.
Ở bên dưới thiên uy cuồn cuộn kia, dù cho mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh tựa như thành đồng thì cũng cảm thấy cực kỳ gian nan, tựa như đối mặt với một kẻ địch cường đại không thể chiến thắng.
Hầu hết thời gian chỉ có thể mặc cho nó xâu xé, nhìn nó để lại cảnh hoang tàn khắp nơi nhưng không thể làm gì.