Nếu như lúc này Lý Thanh Sơn từ đối diện giết tới thì hắn chắc chắn chiến bại không thể nghi ngờ.
Thế nhưng hắn biết đối phương sẽ không làm như thế, bằng không cũng sẽ không huy động nhân lực như vậy.
“Này, lâu rồi không gặp, ngươi tên là Trương Vân Thiên đúng không!”Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trái tim Trương Vân Thiên đột nhiên căng thẳng, nhìn về phía giọng nói truyền tới thì lập tức thấy một đôi mắt màu vàng u ám lấp lóe trong bóng tối.
Thì ra Lý Thanh Sơn đang đứng bên trên tường thành, áo khoác của hắn lay động theo gió tuyết tựa như một lá cờ lớn.
“Ngươi.
Ngươi…”“Nói chuyện trong lều lớn đến đờ ra nên đi ra ngoài một lát, nè, không phải là ngươi đang sợ đấy chứ!”Khuôn mặt Lý Thanh Sơn ánh lên ý cười.
Trương Vân Thiên đè lên Thần Long ngọc tỷ, cuồng phong lập tức phun trào quanh thân, gào thét tựa như dã thú gầm nhẹ uy hiếp.
“Dáng dấp như thế thật sự khiến người ta thấy hứng thú, chỉ mong ngày mai ngươi không để ta thất vọng.
”Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời cười to, sau đó tung người nhảy vào trong gió tuyết, chỉ có tiếng cười của hắn vẫn còn vang vọng, chấn động cả Huyền Vũ thành.
“Minh chủ!”Huyền Hư quan chủ vội vàng chạy tới, thấy Trương Vân Thiên vẫn bình yên thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như lúc nãy Lý Thanh Sơn ra tay thì khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Thế nào rồi?”Trương Vân Thiên lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên không tự tin nắm chắc được chuyện này.
“Đã đủ trăm vạn đại quân.
”“Lập tức đăng đài bái tướng!”Trương Vân Thiên vỗ một chưởng lên tường thành, một tiếng ầm ầm vang lên, đá vỡ lập tức bay tán loạn.
“Lý Thanh Sơn, chắc chắn ngươi sẽ phải trả cái giá thật lớn cho sự ngạo mạn của ngươi!”Trong lều lớn, Dương Diệu Chân đang nghỉ ngơi trên bồ đoàn thì một luồng gió lạnh xen lẫn bông tuyết chợt tràn vào.
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy ngã trên tấm thảm dày.
Khi nàng ngửa đầu lên đối diện với đôi mắt màu vàng u ám kia thì hờ hững hỏi:“Sao ngươi lại tới đây?”“Sao ta không thể tới?”Lý Thanh Sơn hất tay cởi bỏ áo khoác trên người, sau đó vươn tay cởi đồ của nàng.
“Ta cũng không biết nhiều kiểu hầu hạ ngươi như vậy.
”Dương Diệu Chân quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt hơi mê man.
“Vậy thì để bản vương hầu hạ ngươi!”Lý Thanh Sơn cười rồi lột sạch nàng, thân thể xinh đẹp nằm ngang.
Chỉ thấy hai tay hắn nâng gò má nàng lên rồi nhẹ nhàng mơn trớn xuống phía dưới, lướt qua bộ ngực mềm mại tới vòng eo, sau đó dừng lại ở bụng dưới trơn nhẵn:“Sinh giúp ta một hài tử để vui đùa đi.
”“Ta không muốn! Ngươi nhìn thấy sư phụ của ta sao?”Dương Diệu Chân nắm lấy bàn tay đang tiếp tục lướt xuống của hắn.
“Sao ngươi biết hắn đến Huyền Vũ thành?”“Đoán.
”“Thoáng liếc mắt một cái nên nhìn thấy, sao nào, nếu như tối nay ngươi hầu hạ tốt thì ta sẽ tha cho hắn một mạng.
”“Nghe theo thiên mệnh đi!”Dương Diệu Chân nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận hai bàn tay đang xâm chiếm nàng, thân thể dần trở nên nóng rực.
“Ôi, thiên mệnh.
”Đột nhiên có một tiếng rồng ngâm vang vọng trời đất, lấn át tiếng gió tuyết.
“Đó là?”Trong lòng Dương Diệu Chân kinh ngạc, mở to hai mắt.
“Chó sủa.
”Lý Thanh Sơn cúi người đè lên, chỉ chốc lát sau trong lều đã vang lên âm thanh rên rỉ trầm bổng rung động lòng người.
Trời vừa sáng, ngày mùng bảy tháng mười, sắp đến lúc quyết chiến rồi.
Xung quanh là ngàn chiếc lều, chỉ thấy Trương Vân Thiên đứng ở trên đài bái tướng cao cao mà ngóng nhìn về phương bắc, giọng nói xuyên qua gió tuyết:“Lý Thanh Sơn, đến đây đi!”Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như sấm sét nổ vang, rung chuyển cả trăm dặm, tiên phong phát động khiêu chiến!Trăm vạn đại quân ngóng nhìn lên đài cao, lâu trên tường Huyền Vũ thành chật ních người xem chiến, toàn bộ thiên hạ đều đang đợi kết quả của trận chiến này.
Trương Vân Thiên vung lá cờ lớn lên, quân khí hội tụ từ trăm vạn đại quân như có thực thể, cuồn cuộn vọt về phía hắn.
Bắp thịt toàn thân Trương Vân Thiên bành trướng, gân xanh nổi dữ dội, quần áo căng nứt, chỉ thấy hắn nửa quỳ nửa ở trên đài bái tướng, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Cũng không phải càng nhiều quân khí càng tốt, huống chi tu vi của bản thân hắn mới đạt Tiên Thiên tầng thứ mười, thậm chí còn chưa thành tu hành giả chân chính.
Cho dù trải qua một đêm thích ứng nhưng vẫn khó mà chịu đựng được sức mạnh khổng lồ như vậy.
Nhưng đúng vào lúc này, Thần Long ngọc tỷ lại tỏa ra tia sáng lóng lánh, hút lấy quân khí cuồn cuộn.
Hắn không chỉ là thống soái của đại quân, mà còn là thiên tử ngự giá thân chinh, thảo phạt thủ lĩnh quân địch!Một tiếng rồng ngâm vang lên, quần áo nát tan, thân thể hắn bành trướng kịch liệt, trên đầu mọc ra hai sừng, trên người cũng mọc vảy và nanh vuốt.
Đài bái tướng gào thét kèn kẹt rồi ầm ầm sụp xuống.
Chớp mắt một cái thân thể của hắn đã cao hơn đài bái tướng, lại cao hơn Huyền Vũ thành ở phía sau, lên thẳng tới hơn trăm trượng.