Con rùa to lớn cõng hành cung, tiến về phía trước trong tiếng hò hét như núi gào biển gầm, đại quân Tu La mở đường giữa dòng người.
Các người đẹp vờn quanh trong hành cung, ngoài Dương Diệu Chân thì ai cũng mang theo hài tử.
Ai nấy cũng nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính, đám hài tử càng kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót.
Từ cổ chí kim, có ai lại được hưởng tiếng tăm như này?Nếu là vào mười sáu năm trước, ai mà ngờ sau này mình lại phải cùng trượng phu với người khác.
Nhưng hiện tại mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, có lẽ chỉ có nữ tử ở trước mặt hắn kia mới có tư cách khiến hắn trung thành cho đến chết.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, có thể khẳng định giữa bọn họ không có tư tình gì.
Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh ngồi đối diện nhau, Cố Nhạn Ảnh cười nói:“Cảm giác này thế nào?”Lý Thanh Sơn đáo lại:“Đều nhờ ngươi vất vả thực thi mười sáu năm, ta mời ngươi một chén!”Chén rượu chạm vào nhau, uống một hơi cạn sạch.
Lý Thanh Sơn cười hì hì:“Chẳng qua không có cảm giác gì.
”“Thật sao?”“Bất kể là vạn người ca tụng hay vạn người chửi bới thì cũng chẳng có gì khác nhau, cứ làm theo trái tim mình thôi, chẳng qua vừa hay ta lại là một người tốt thôi.
”“Người tốt?”Cố Nhạn Ảnh bật cười, nhìn quanh một vòng:“Chỉ chuyện này cũng không phải việc người tốt sẽ làm.
”Khuôn mặt các nữ nhân đều đỏ ửng.
“Phụ thân, cao thêm chút nữa đi, hình như ta sắp nhìn thấy rồi!”Thiết Đản sốt ruột giục.
Lý Thanh Sơn như cảm nhận được gì đó mà xốc tấm màn mỏng lên, vì vậy lập tức nhìn thấy Ô Hoàn ở trong đám người, trên vài hắn còn có một hài tử, chỉ thấy Lý Thanh Sơn gật nhẹ đầu.
Đoàn người lại hoan hô một trận, Ô Hoàn hơi chần chừ rồi cũng gật đầu đáp lễ.
Lý Thanh Sơn lại buông tấm màn xuống, Cố Nhạn Ảnh lập tức hỏi:“Sao vậy?”“Có lẽ ta không được coi là người tốt, nhưng bất kể ra sao thì nhìn người khác vui vẻ cũng thích hơn nhìn người khác chịu khổ nhiều.
”Thiết Đản kêu lên:“Phụ thân, Hiệp vương gia gật đầu với ta! Hiệp vương gia gật đầu với ta!”Đội ngũ băng qua thôn trang, chỉ thấy Ô Hoàn cười nói:“Nếu thấy được rồi thì về nhà thôi, nương ngươi sắp nấu cơm xong rồi.
”“Ừm!”Thiết Đản gật đầu thật mạnh, lại hỏi:“Phụ thân, người không đi theo xem thử sao? Rất nhiều người trong thôn đều nói muốn tìm hiểu tuyệt thế võ công từ trận chiến này.
”“Không đi, về nhà ăn cơm, cơm nước xong thì ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu.
”“Vâng!”Đội quân trực tiếp xuôi nam, vượt qua bắc cảnh, đến trung cảnh, bách tính nhiệt tình tiếp đón đội ngũ, đứng dọc hai bên đường chào đón.
Cái tên hiệp nghĩa đã lan truyền khắp thiên hạ từ lâu.
Còn Trương Vân Thiên lại chiêu mộ dân phu quy mô lớn để tập hợp trăm vạn đại quân và vận chuyển lương thảo, từ đó tiếng ác lan khắp thiên hạ.
Ngoài mấy thế gia môn phái đã được lợi ích thì bình dân bách tính đều hy vọng Hiệp vương nhất thống thiên hạ, thành lập một thế giới thái bình giống như bắc cảnh.
“Hiệp vương gia, ta là Hậu Chấn của Trường Phong tiêu cục, năm đó đã chỉ đường cho ngài!”Hậu Chấn la lên, râu quai nón trên mặt cũng đã hoa râm.
Sau khi đội ngũ đi qua, tiểu đồ đệ mới hỏi:“Sư phụ, ngài thật sự chỉ đường cho Hiệp vương gia sao?”“Đương nhiên rồi, vương gia nhân nghĩa vô song, hạ mình cầu hiền, đối xử với ta rất ôn hòa nhã nhặn! Ta muốn tự mình dẫn đường cho hắn nhưng bị hắn từ chối.
”“Ngài không sợ đắc tội Võ Lâm Minh sao?”“Cái tên khốn kiếp Trương Vân Thiên đó ư, ta thấy hắn không sống tốt được mấy ngày nữa đâu!”Hậu Chấn nổi giận đùng đùng, Võ Lâm Minh gần như mang hết tất cả mọi người trong tiêu cục đi, của cải tích góp nhiều năm cũng bị lấy mất hơn nửa rồi.
“Vậy chúng ta cũng đến Huyền Vũ thành xem thử đi, góp chút sức lực giúp Hiệp vương!”“Tới cái gì mà tới, đao kiếm không có mắt, ta chỉ còn một mình ngươi là đồ đệ ngươi mà bị chém chết thì ai phụng dưỡng đưa ma cho ta?”Tiểu đồ đệ nghĩ thầm:“Các sư huynh vẫn chưa chết mà!”Ngày mùng sáu tháng mười, Lý Thanh Sơn đi tới bên ngoài Huyền Vũ thành và bắt đầu dựng lều, ngày mai quyết chiến!Màn đêm âm trầm, tuyết bay đầy trời.
Hai trận doanh lớn đối lập bên ngoài Huyền Vũ thành, đèn đuốc trải dài trăm dặm tựa như dải ngân hà rơi xuống, rọi sáng đêm gió tuyết.
Trương Vân Thiên đứng ở lầu trên tường thành mà nhìn lửa trại ở phương xa, cho dù hắn là thiên mệnh chi tử thì cũng cảm thấy căng thẳng.
Cường địch hắn chờ đợi mười sáu năm đang cách hắn chưa đến hai mươi dặm, mà hắn thì đang trong thời gian vô cùng suy yếu.
Long khí trong Thần Long ngọc tỳ đã suy yếu rất nhiều, tượng trưng cho việc lòng dân đang chếch đi.
Chủ động khởi xướng chiến tranh, trưng binh trưng lương quy mô lớn, mà kẻ địch lại là Lý Thanh Sơn với danh tiếng hiệp nghĩa lan khắp thiên hạ.
Những nhân tố bất lợi này đang khiến hắn dần mất đi lòng dân, đồng thời cũng sẽ dẫn đến sự suy yếu sức mạnh của hắn.