Chử Đan Thanh run lên, đột nhiên ý thức được, nàng thật sự sẽ giết chính mình, giống như giết những người này, thứ liên kết của bọn họ chính chỉ là một lời hứa hẹn của Lý Thanh Sơn!Đúng lúc này, ngay lúc hoàng hôn cùng ánh trăng giao nhau, giữa không trung ảo ảnh đột nhiên bộc phát ra những màu sắc hoa lệ, biến hóa không ngừng.
Mặt trời và mặt trăng cùng nhau chiếu sáng, họa mộ mở ra!Nhưng sự thay đổi tuyệt đẹp này lại không có chút nào chiếu vào trong mắt nàng, nhìn sâu vào bầu trời đêm vô tận, cuối cùng nàng nói:"Ngươi nên đi vào.
”Ánh trăng như bạc, cây cối xanh tươi, mặt hồ yên tĩnh, dây leo mọc lan tràn.
Những điều này có thể tầm thường ở Vụ Châu và Thanh Châu, nhưng lại là một vẻ đẹp cực kỳ hiếm có ở Xích Châu.
Ốc đảo trong sa mạc thường được gọi là “minh châu”, còn ốc đảo này là viên minh châu lớn nhất ở Xích Châu là Minh Châu thành.
Cung điện mái vòm mang nét đặc trưng của Xích Châu nằm lặng lẽ trong bóng tối.
Ánh đèn năm xưa của Vạn gia đã hoàn toàn tắt từ lâu, khu chợ từng ồn ào náo nhiệt giờ đây đã phủ một lớp rêu phong.
Xung quanh không có một con chim hay một con côn trùng nào, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh.
Bạch Đà Sa Vương giẫm lên rêu, nhìn chằm chằm chuỗi chuông gió một lát, nhìn thấy đó là chuông lạc đà, thản nhiên đi về phía chỗ sâu trong ốc đảo.
Đi vào một cánh cổng tráng lệ, bước qua ngưỡng cửa cao, đi dưới bảng hiệu lốm đốm.
Trên bảng hiệu có khắc ba chữ lớn “Ngụy vương phủ” bằng nét chữ rồng phượng, thể hiện quyền lực mà nơi đây từng có.
Trong Vương phủ có một cái hồ lớn, toát lên khí chất mạnh mẽ.
Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, xây dựng rất nhiều cung điện nguy nga tráng lệ.
Đây vốn là trái tim của toàn bộ Vương phủ và thậm chí là Xích Châu.
Nhưng bây giờ nó được che phủ dưới một gốc cây cao chót vót, rễ mọc trên không giống như rồng rắn, bóng cây rậm rạp đến cả ánh trăng cũng không xuyên qua được, giống như bị một đám mây đen bao phủ Minh Châu thành.
Bạch Đà Sa Vương bước qua hồ, đến dưới gốc cây, dùng gậy gõ vào thân cây: “Lão bằng hữu, vị tiểu bằng hữu kia của ngươi quá hung ác!”“Ngươi tới đây để tố cáo với ta sao?” Khuôn mặt thanh nhã của Đại Dung Thụ Vương xuất hiện trên cây, ánh mắt càng ngày càng rộng và sâu hơn.
“Không, ta đang cảnh cáo ngươi.
”“Cảm ơn ngươi đã cảnh báo, nhưng nàng ấy không phải là bằng hữu của ai cả.
”“Ta còn tưởng rằng nàng ấy chiến đấu vì ngươi, chí ít ngươi có thể ảnh hưởng nàng ấy một chút.
”“Nàng ấy không phải chiến đấu vì ta, mà vì một lời hứa.
Không ai có thể ảnh hưởng đến nàng ấy ngoại trừ người đó.
”“Một vị tam công đã mất mạng ở đây, Đại Hạ sẽ không bỏ qua đâu.
”“Nàng ấy đã giết một vị châu mục, vậy tại sao nàng ấy lại quan tâm đến việc giết thêm một thái sư.
Còn ta, kể từ giây phút ta đặt chân lên con đường này, Đại Hạ đã không bỏ qua cho ta rồi.
Ta biết người yêu hận phân minh, nhưng cho dù hành động của nàng ấy có điên rồ và không có tính người như thế nào, tất cả đều là dựa vào những phán đoán của lý trí.
”“Giết hết tất cả là lý trí sao?”Bạch Đà Sa Vương hỏi ngược lại.
Hắn sinh ra và lớn lên ở sa mạc nên luôn cảm nhận được sự khó khăn của cuộc sống.
Vì vậy hắn thường xuyên giúp đỡ người phàm, ngay cả những người dị tộc yếu ớt cũng muốn cho họ một cơ hội sống.
Ngay trước ngôi mộ tranh, hắn đã cố gắng tạo cơ hội sống cho những người tu hành hám lợi đó, để họ không phải đối mặt với nàng, nhưng đã bị Đổng thái sư can ngăn.
Hơn nữa hắn cũng không muốn đối mặt với nàng, cho nên chỉ có thể rút lui.
Làm sao hắn có thể bị một bức tranh của Đổng thái sư buộc phải rút lui được chứ?Kết quả lại trở nên tồi tệ hơn dự kiến.
Nàng không bao giờ buông tha cho những người đã rời xa ngôi mộ tranh.
“Ngươi cảm thấy cần nói bao nhiêu lời mới có thể để cho Đổng thái sư lui ra ngoài, để cho những người kia tản đi?”“Có ý gì?”“Bây giờ nàng ấy đã giải quyết tất cả các vấn đề mà không cần nói một lời nào.
Cân nhắc về những ưu điểm và nhược điểm, đó được gọi là lý trí rồi.
”“Ngươi thật xứng là thành thần!”Bạch Đà Sa Vương thản nhiên nói.
Nếu như Đại Dung Thụ Vương không nói gì, hắn tuyệt đối không thể tưởng được có người vì tiết kiệm vài câu nói mà giết một vị tam công của Đại Hạ.
“Đừng tức giận, ngươi biết ta cũng quý trọng sinh linh mà.
Đây chẳng qua là mô phỏng suy nghĩ của nàng ấy thôi.
Trong ngôi mộ tranh có rất nhiều bất trắc, Đổng thái sư chính là uy hiếp lớn nhất.
Nàng ấy phải dọn dẹp địa điểm trước khi ngôi mộ tranh được mở ra, lựa chọn duy nhất là đảm bảo rằng có người đã hứa với Lý Thanh Sơn.
Về phần rủi ro do những người khác mang tới, mặc dù không lớn, nhưng tốt hơn là nên bỏ ra một chút sức lực để tránh khỏi những nguy hiểm tiềm ẩn.
Ta tin rằng nàng ấy đều đã cân nhắc đến những điều này.
”