"Chỉ là một cái pháp bảo, còn muốn bẫy trăm quyển kỳ họa của ta, Phật địch, hôm nay ta nhất định cho ngươi chôn thây ở chỗ này!"Đổng thái sư thúc giục trăm bức kỳ họa ở trên Huyết Hải Phiên khuấy động màu sắc sặc sỡ, nhanh chóng muốn thoát ra.
Tiểu An buông Huyết Hải Phiên xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đôi chân trần trắng nõn gần như trong suốt, nhẹ nhàng giẫm lên cát vàng, không có để lại chút dấu vết, lại một lần nữa vung kiếm lên.
Thanh kiếm này giống như là sừng linh dương, không có bất kỳ dấu vết nào, như thể cùng tồn tại với đất trời, không thấy một chút sắc bén nào.
Đổng thái sư nhíu mày, kiếm pháp của tên Phật địch này mạnh không thể tưởng tượng nổi, đủ loại thủ đoạn với uy lực kinh người, khó trách có thể gây ra tội ác tày trời như vậy ở Minh Châu thành.
Nếu không phải có họa hồn thế thân, chỉ sợ hôm nay hắn cũng lật thuyền trong mương.
Nhưng khi hắn bắt gặp đôi mắt trống rỗng kia, hắn đột nhiên cảm thấy một loại khiếp sợ kinh khủng đến mức không thể diễn tả bằng lời, nhất định có chỗ nào đó không ổn! Muốn lui về sau lại bị yêu cốt bao vây, dĩ nhiên là đã quá trễ.
Lưỡi kiếm chém ngang cổ hắn, một dòng máu bắn ra tung tóe, giữa không trung bốc cháy thành một ngọn tam muội Bạch Cốt Hỏa.
Trên bức chân dung tự họa trong phủ thái sư đột nhiên bị rách một đường, lúc trước cho dù yêu cốt có cắn xé bao nhiêu, cũng chỉ có hình vẽ chân dung trên giấy bị hư hại, nhưng mà vết rách này lại làm rách cả tờ giấy, ngay tại vị trí cổ của chính hắn.
"Làm sao có thể?!"Đổng thái sư trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được, sự chết chóc và tĩnh mịch bao trùm toàn thân, hắn không khỏi lấy hai tay che lại cổ, giống như người bình thường quỳ rạp xuống đất.
Liều mạng muốn thoát khỏi Nguyên Anh, nhưng trên cổ Nguyên Anh lại có vết thương giống y như vậy.
Máu tươi tràn ra từ kẽ ngón tay, rơi xuống cát vàng, tạo thành một ngọn lửa trắng, hắn cố hết sức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn không có một biểu cảm nào, gió đêm làm tung bay quần áo màu trắng cùng với mái tóc đen của nàng, như thể nàng chính là tử thần.
Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa nhợt nhạt lan rộng ra, bao trùm toàn bộ bức chân dung tự họa, đốt nó thành tro tàn chỉ trong một thoáng chốc.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, những người khác còn chưa kịp biết rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Đổng thái sư bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa nhợt nhạt từ thất khiếu phun ra, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy sợ hãi:"Sư phó!" "Thái Sư!"Chử Đan Thanh không kịp thở bay qua cồn cát, kinh hoảng hô lên: "Không!"Nửa tháng trước, hắn đến tìm Lý Thanh Sơn hộ tống để tiến vào họa trủng, lúc này mới biết Lý Thanh Sơn đã không còn trên cõi đời này, trong lòng vô cùng thất vọng, hắn định một mình đến Xích Châu xông vào một lần.
Nhưng Tiểu An lại chủ động nhận lấy việc này, bởi vì đây là lời hứa của Lý Thanh Sơn.
Suốt đường đi họ không nói một lời, nàng so với trong trí nhớ của hắn thì xa lạ hơn bao giờ hết, vẻ đẹp lộng lẫy của nàng mang lại cho hắn không phải sự hấp dẫn mà là sự sợ hãi, trong lòng hắn thậm chí không thể vẽ ra một bức họa màu sắc nào về nàng, trống rỗng, như thể đã bị cắn nuốt hết tất cả màu sắc.
Trước đó một lúc, nàng đột nhiên tăng tốc bay mất, trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành, thật vất vả mới đuổi kịp, lại vừa lúc thấy cảnh tượng này.
Đổng thái sư có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử học họa thuật, Chử Đan Thanh đã từng sao chép rất nhiều tranh của hắn, nếu không phải là biện pháp cuối cùng thì sẽ không bao giờ nghĩ sẽ là kẻ thù của hắn ta, không ngờ tới nàng lại giết hắn.
Tiểu An thu hồi Huyết Hải Phiên, thả ra một trăm tập tranh kỳ lạ, vật đã không còn chủ, chán nản mà rớt xuống đất.
Lại vung tay lên, tất cả những người tu hành có mặt ở đây đều hút hết vào biển máu.
Đồng thời, nàng cũng giơ cổ trắng của lên, chuỗi tràng hạt đầu lâu bay lên trời và phân tán ra bốn phương tám hướng.
Biển máu dâng trào cuồn cuộn nuốt chửng tất cả những người tu hành, chỉ phun ra pháp khí trên người họ.
Những người tu hành còn lại bị Đổng thái sư tản ra đều bị chuỗi tràng hạt đầu lâu xuyên qua và giết chết, đốt thành những ngọn tam muội Bạch Cốt Hỏa chói mắt trong sa mạc khi màn đêm buông xuống.
Vì vậy, không còn một ai sống sót.
Sa mạc trở nên yên lặng, chỉ có tiếng gió thổn thức thổi qua.
Một vầng trăng khuyết không biết từ lúc nào đã nhô lên bầu trời lặng lẽ đối mặt với hoàng hôn.
Chử Đan Thanh sững sờ nhìn cảnh này, tức giận hỏi: "Ngươi đã làm gì? Tại sao ngươi lại giết bọn họ? Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của ngươi.
"Tiểu An đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt trống rỗng đã làm ngừng lại tất cả lời nói.