Chương 205: Tựa Như Cây Mây - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 205: Tựa Như Cây Mây
Tây Môn bà bà nói:
“Thế nhưng, tên tiểu tử kia chỉ là Luyện Khí sĩ tầng thứ hai, không cần lão thân ra tay, Trác thống lĩnh cũng có thể đối phó đúng không! Môn chủ của chúng ta đã đồng ý, chỉ cần thống lĩnh có thể giao con bé bên người tiểu tử kia cho Vân Vũ môn, Vân Vũ môn sẽ cho thống lĩnh một bình Xuân Phong Hóa Vũ hoàn để báo đáp lại.”
Trác Trí Bá hơi xiêu lòng, Xuân Phong Hóa Vũ hoàn của Vân Vũ môn chính là linh đan đặc biệt của Vân Vũ môn, cần có linh thảo cực kỳ hiếm và bí pháp đặc biệt mới có thể luyện chế, tuy không thể tăng cường chân khí, nhưng có thể loại bỏ tạp chất trong chân khí, tiết kiệm rất nhiều thời gian thuần hóa chân khí. Giá trị của một viên có thể có được vài trăm viên Ngưng Khí hoàn, lần này Vân Vũ môn thật sự bỏ ra một món tiền vốn lớn. Không biết con bé kia có chỗ gì đặc biệt mà Vân Vũ môn lại coi trọng như vậy.
Sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh:
“Bà bà nói gì vậy, sao ta lại đối phó với thuộc hạ của mình được? Ta sẽ để ý đến con bé mà ngươi nói, chắc chắn không để quý môn chủ thất vọng.”
Tây Môn bà bà nói:
“Còn có một chuyện, ta muốn dẫn đệ tử này của ta về Thanh Hà phủ một chuyến.”
“Đệ tử?”
Trác Trí Bá thấy khó hiểu, lúc này Tiền Dung Chỉ vẫn luôn yên lặng hầu hạ ở bên cạnh ngọt ngào nói:
“Cảm ơn bà bà.”
Sắc mặt Trác Trí Bá bỗng trở nên âm trầm:
“Dung Chỉ, chuyện này là thế nào?”
Trong mấy ngày Tây Môn bà bà quanh quẩn ở Gia Bình đều là do Tiền Dung Chỉ tiếp đãi, không nghĩ tới chỉ có mấy ngày mà đã xây dựng được mối quan hệ, khiến Tây Môn bà bà tính tình cổ quái nhận nàng làm đệ tử, thế mà đến hiện tại hắn mới nhận được tin tức, dường như đã thành miếng ván đệm chân của nàng.
Tiền Dung Chỉ cười nói:
“Bà bà biết ta chưa từng vào một môn phái nào nên đã đồng ý nhận ta làm đồ đệ, muốn ta đến tu hành trong Vân Vũ môn một khoảng thời gian, mong rằng thống lĩnh phê chuẩn.”
Tư chất tu hành của nàng cũng được, lại khá xinh đẹp, là một loại nhan sắc bình thường, tuy kém xa mức độ quốc sắc thiên hương, nhưng cũng có vốn liếng để Tây Môn bà bà đặt ở trong mắt. Mà nàng lại rất giỏi trong chuyện đoán ý người khác, mọi lời nói và hành động đều có thể làm vừa lòng khẩu vị quái gở của Tây Môn bà bà, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà được Tây Môn bà bà coi trọng và nhận làm đệ tử.
Nàng tựa như một giống cây mây độc, biết nắm bắt tất cả cơ hội, bò lên phía trên mà không tiếc bất cứ giá nào, để có thể chiếm giữ nhiều ánh mặt trời và nước mưa hơn. Ở trong mắt nàng, Tiền Diên Niên không là cái thá gì, Trác Trí Bá cũng không là gì, thậm chí Tây Môn bà bà cũng chẳng là gì, đều là công cụ mà nàng có thể lợi dụng.
Mà Tây Môn bà bà là Luyện Khí sĩ tầng thứ chín, còn Trác Trí Bá là Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu, hoàn toàn không cần so sánh cũng biết được công cụ nào tốt hơn, có Vân Vũ môn làm ô dù bảo vệ, nàng không còn phải đặc biệt xu nịnh Trác Trí Bá nữa, tự nhiên cũng thay đổi sắc mặt.
Ưng Lang vệ chỉ là một loại nghề nghiệp, cũng không thể cấm các thành viên gia nhập môn phái, hơn nữa như Điêu Phi còn trực tiếp xuất thân từ môn phái. Đương nhiên, nếu Trác Trí Bá có ý định gây khó dễ thì vẫn có nhiều cách để làm khó Tiền Dung Chỉ, nhưng còn một Tây Môn bà bà u ám ngồi bên cạnh, hắn nào dám làm như thế. Tây Môn bà bà cũng chỉ nói với hắn một tiếng là muốn dẫn Tiền Dung Chỉ đi, căn bản không phải đang hỏi ý kiến của hắn.
Tiền Dung Chỉ mỉm cười vì đã tính toán kỹ càng từ trước, sở dĩ hiện tại mới nói tin này cho Trác Trí Bá biết là vì không cho hắn có cơ hội ngăn cản. Nếu có cơ hội, Trác Trí Bá nhất định sẽ làm như vậy, không có nam nhân nào cam chịu buông tha cho một nữ nhân luôn ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh mình, mặc cho mình đùa bỡn cả.
Trác Trí Bá híp mắt nói:
“Dung Chỉ ngươi leo lên cành cao, đương nhiên người làm thống lĩnh như ta cũng mừng thay cho ngươi, học bản lĩnh ở Vân Vũ môn thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của Ưng Lang vệ tốt hơn, ta cho phép cho ngươi nghỉ mấy tháng, có điều không có linh đan đâu, vừa hay trong thời gian ngắn nữa ta phải dẫn dắt ba người mới, đến Thanh Hà phủ gặp mặt hai vị thống lĩnh, ngươi đi trước một bước là được rồi.”
Cuối cùng hắn cũng quyết định nhanh chóng, gắng gượng ngăn cản việc này cũng không có được lợi ích gì, chỉ đành không cam lòng mà đồng ý. Tuy biết hơn nửa lời ngon tiếng ngọt kia của Tiền Dung Chỉ không phải xuất phát từ đáy lòng, nhưng bị vứt bỏ dứt khoát như vậy vẫn khiến tôn nghiêm nam tử của hắn bị tổn thương nặng. Vì vậy mà cũng nảy sinh lòng thù hận đối với Tiền Dung Chỉ, quả nhiên là một nữ nhân hết sức vô liêm sỉ.