Chương 204: Mệnh Lệnh Của Môn Chủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 204: Mệnh Lệnh Của Môn Chủ
Lưu Hồng đáp lời:
“Vụ ăn thịt người thì không tính, còn những chuyện khác chỉ sợ đều không phải là vô căn cứ. Ta đã nhìn ra tên tiểu tử kia không phải người hiền lành từ lâu, chắc hẳn sẽ nhiễu loạn giang hồ, lại không nghĩ rằng hắn ra tay tàn nhẫn như thế, trực tiếp diệt một nửa giang hồ. Đừng ghen tị với sự đệ của ngươi, giang hồ không phải chỗ dễ lăn lộn như vậy.”
“Sư phụ anh minh, thiếu chút nữa ta đã ra tay với hắn.”
Vương Lỗi vẫn còn sợ hãi trong lòng nói, đâu ai đoán được tên tiểu tử lỗ mãng trong thôn kia lại biến thành một nhân vật đáng sợ như vậy. Từ giờ sẽ không ghen tị với việc Lý Long được ra ngoài nữa, giang hồ thực sự quá nguy hiểm, vẫn nên thành thật ở lại trong Khánh Dương thành thì hơn, chờ sư phụ lên lớp!
“Cái này có là gì, ta từng đánh hắn một trăm quyền đấy!”
Vẻ mặt Lưu Hồng đầy tự đắc, chuyện vốn khiến ông ta xấu hổ giờ nghiêm nhiên lại thành một vinh quang lớn, từ nay về sau gặp ai cũng khoe.
Có không ít cao thủ đi ngang qua Khánh Dương thành, nghe nói ông ta từng đánh Hổ Đồ Lý Thanh Sơn một trăm quyền mà vẫn còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này, không chết oan uổng thì đều vô cùng khâm phục. Dù cho võ công cao hơn ông ta, cũng phải có ba phần kính trọng.
Sau này trước khi chết, ông ta cố ý dặn đệ tử khắc trên mộ mình một hàng chữ lớn “từng đánh Hổ Đồ một trăm quyền”. Để cho người đời sau chiêm ngưỡng.
Không lâu sau đó, có một pho tượng cao to được dựng thẳng ở cổng Ngọa Ngưu thôn, bức tượng điêu khắc một vị thiếu niên lang, cường tráng khôi ngô, đầu ghim trường đao, ánh mắt hung ác, dáng dấp như thần, hiển nhiên chính là dáng vẻ của Lý Thanh Sơn.
Nhưng là do Lưu Bán Thôn Lưu quản sự bỏ ra một số tiền lớn, mời thợ điêu khắc nổi tiếng nhất tám thôn mười dặm đến điêu khắc giúp, ngày pho tượng được dựng lên, chiêng trống vang trời, pháo nổ vang rền, Lý thôn trưởng còn tổ chức người toàn thôn đến vái lạy.
Nhiều năm sau, Khánh Dương lại bị sơn tặc giặc cỏ làm loạn, chư thôn gặp nạn, chỉ có Ngọa Ngưu thôn có pho tượng kia nên cường đạo không dám tới gần, bình an vượt qua kiếp nạn. Thôn dân đội ơn, lập bia xây miếu, tổ chức tế bài vào trước mùa đông hàng năm, trở thành một tiết khánh lớn tên là “Bái Hổ Đồ”, đây đều là những chuyện về sau.
Trong Gia Bình thành, Ưng Lang vệ, Trác Trí Bá chau mày, gần đây Lý Thanh Sơn mang đến cho hắn quá nhiều nỗi buồn phiền, vốn hắn muốn mượn đao gϊếŧ người, sắp xếp cho Lý Thanh Sơn đi vào chỗ chết, khi Tây Môn bà bà đến điều tra chuyện ở Gia Bình thành thì hắn đã xác định việc này liên quan đến Lý Thanh Sơn, vậy nên đã cung cấp chân dung và tin tức về nhiệm vụ, không nghĩ rằng vậy mà vẫn thất bại.
Không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại may mắn như vậy, kết bạn được với con gái Hoa gia, ngay cả Tây Môn bà bà cũng không thể tóm được tên tiểu tử kia, ngược lại giúp tên tiểu tử đó đạt được danh tiếng vang dội.
Thế nhưng hắn cũng không quá lo lắng, vào giờ phút này, người ngồi đối diện hắn chính là Tây Môn bà bà, Quả nhiên đúng như dự đoán của Lý Thanh Sơn, Tây Môn bà bà tìm Lý Thanh Sơn khắp nơi nhưng không được, nên đành ở đây ôm cây đợi thỏ, nhất định muốn lấy được người có khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia.
…
“Bà bà đừng suốt ruột, cực ở đây đợi đã, ta không tin tên tiểu tử kia cả đời không trở về Gia Bình thành! Nếu hắn vẫn không trở lại, đó chính là đào phạm phản bội Ưng Lang vệ. Ta hợp tác với Vân Vũ môn nhiều năm như vậy, về chuyện của Vân Vũ môn, cuối cùng vẫn phải cho quy môn một câu trả lời. Còn chuyện Vân Vũ môn bị Chu Văn Tân chiếm thì ta cũng đã đòi lại, quý môn chỉ cần phái người đi, chắc chắn chẳng mất bao lâu là có thể khai trương.”
Trác Trí Bá khá là nóng lòng nói, một phần là vì đối phó với Lý Thanh Sơn, nhưng quan trọng hơn là rất nhiều lợi ích từ Vân Vũ môn.
Tây Môn bà bà thản nhiên nói:
“Cảm ơn ý tốt của thống lĩnh, Vân Vũ môn sẽ phái người đến nhanh thôi, kính xin thống lĩnh quan tâm nhiều hơn, nhưng lão thân cũng sắp rời khỏi Gia Bình thành rồi.”
Trong thế giới của người tu hành, cuối cùng vẫn tôn sùng thực lực, mặc dù Trác Trí Bá là bên nhờ cậy, nhưng giọng điệu của hắn vẫn cực kỳ kiêu căng.
Trác Trí Bá kinh ngạc hỏi:
“Tại sao vậy?”
Tây Môn bà bà đáp:
“Đây là mệnh lệnh của môn chủ, lão thân cũng không thể làm trái.”
“Vì sao môn chủ của quý phái...Chẳng lẽ là?”
Trong con ngươi Tây Môn bà bà chợt lóe lên vẻ u ám:
“Không sai, là nha đầu Hoa gia kia giở trò quỷ, Vân Vũ môn chúng ta cũng không thể mặc kệ áp lực từ Hoa phó thống lĩnh của các ngươi.”
“Thì ra là như vậy!”
Trác Trí Bá vô cùng tiếc nuối, như vậy thì không thể mượn đao gϊếŧ người rồi, chẳng qua hắn cũng không dám oán trách gì Hoa Thừa Tán.