"Vạn vật có sinh có tử, dù là thế giới cũng không thể tồn tại mãi mãi, vẫn có sinh và suy vong.
Trong hư không mỗi một khoảnh khắc đều có vì sao chết, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
""Nhưng ngôi sao đó cách nơi này rất xa.
"Lý Thanh Sơn khó hiểu, cau mày nói.
"Bởi vì vậy nên mới mới xác nhận là nó suy vong tự nhiên.
Một thế giới chết đi không phải do đột nhiên phát nổ, mà nó cũng giống như những sự vật khác, chậm rãi sụp đổ và tan rã.
Bình thường thời gian tan vỡ đó sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu, khi không còn cách nào để neo đậu vào hư không nữa thì lực lượng sẽ bộc phát ra bất kỳ hướng nào, ai biết được nó sẽ phun tới đâu.
""Thì ra là vậy.
"Lý Thanh Sơn thở dài, tuy nói đây chỉ là tình cờ, nhưng trong quãng đường đi khá dài như vậy, trong một vũ trụ mênh mông thực sự không thể gọi là tình cờ được.
Nhìn chăm chú vào "xác chết" đồ sộ này.
Phát hiện ra nó không phải thực sự đứng im bất động, ngay cả ngọn núi lớn nhất cũng đang chậm rãi di chuyển, không rõ tới cuối cùng nó sẽ dừng lại ở nơi nào.
Khi làn gió mạnh vang vọng giữa những ngọn núi lớn như tiếng thở phì phò còn sót lại của thế giới, lúc mạnh lúc khẽ thay đổi không ngừng.
Giống một hồn phách không chịu tiêu tan.
Hai thứ này một cái thì vốn ở trên không, còn một cái thì ở tận tít bên dưới.
Bây giờ cả hai giao hòa lại với nhau trở thành một sự điên cuồng.
Vô số thiên thạch xao động bay vụt ra, những hòn đá càng nhỏ thì càng có uy lực lớn, không kém cạnh đại tu sĩ ra tay.
Dù sao đó cũng là sức mạnh của thiên địa, ngay cả uy lực còn sót lại cũng không phải chuyện đùa.
"Xem ra chúng ta chỉ có thể đi đường vòng được thôi.
"Cố Nhạn Ảnh hỏi:"Phải rồi Thanh Sơn à, nếu lệch khỏi đường đi thì ngươi có thể tìm lại con đường chính xác không? Vì nếu đi đường vòng thì phải đi hết hơn nghìn vạn dặm đường.
"Rất hiển nhiên thế giới bị phá hủy này không phải là tiểu thế giới, sau khi tan vỡ đất đai rộng lớn bung ra lấp đầy hư không rộng mấy chục nghìn dặm.
Con đường vòng quanh phải tới hơn mấy nghìn vạn dặm đường.
"Rất khó nói.
"Lý Thanh Sơn lắc đầu khe khẽ, dọc đường đi hắn đã không ngừng định vị vị trí các vì sao chứ không phải ăn không ngồi rồi, còn dựa theo bản đồ sao để thay đổi lối đi liên tục.
Nhưng nếu đi vòng thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả.
Trong hư không không có một tọa độ nào rõ ràng, các vì sao nhìn tương đối giống nhau, có lẽ sẽ không thể tìm được đường đi chính xác nữa, hoàn toàn lạc vào hư không.
"Ta có thể thu nhỏ người rồi đi xuyên qua.
"Cố Nhạn Ảnh nói.
"Tiểu Minh, ngươi thấy thế nào?"Lý Thanh Sơn hỏi.
"Dù thế nào thì chúng ta phải dùng cách nhanh nhất để mau chóng rời khỏi nơi này.
"La Hầu Tiểu Minh nói với vẻ nghiêm trọng.
"Vì sao?""Tốt nhất các ngươi không nên biết.
"La Hầu Tiểu Minh bật cưỡi khẽ khiến người ta không rét mà run.
"Vậy thì đi xuyên qua thôi.
"Cố Nhạn Ảnh hít sâu một hơi, Côn Bằng chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng đôi cánh đang giương ra chỉ to khoảng nghìn trượng.
Nếu ở trong một thế giới thì nó vẫn là một con vật to lớn, nhưng ở trong hư không rộng lớn này trông nó càng nhỏ bé hơn, giương cánh bay về phía dãy núi.
Bây giờ nàng đang nắm giữ sức mạnh của Côn Bằng, vừa chống lại lực từ trường vốn có trên khắp mặt đất, vừa đẩy những viên thiên thạch tụ tập vào bay xung quanh luồng gió mạnh cuồn cuộn.
Nhưng điều nguy hiểm nhất không phải những thứ này, mà là những mảnh vụn bị phá vỡ của không gian.
Giống như mảnh thủy tinh bị vỡ ra vậy, gần như trong suốt hoàn toàn, ngay cả Côn Bằng cũng phải tránh né nó, tốc độ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Sắc mặt La Hầu Tiểu Minh ngày càng nghiêm túc hơn, không nói thêm gì, chỉ sững sờ nhìn cảnh tượng xung quanh.
Khi tới gần một ngọn núi trải dài vạn dặm, Lý Thanh Sơn nhắm mắt, vươn tay hạ xuống thấp nhưng không hề cảm nhận được sức mạnh của đại địa.
Không lẽ là do nó quá nhỏ nên chưa được tính là đại địa?Thế nhưng ngọn núi lớn nhất ở đây cũng chỉ tới mức này, muốn tìm một ngọn núi lớn như này ở Cửu Châu không dễ, dĩ nhiên còn bao gồm cả địa phận lòng đất nữa.
Còn hắn rõ ràng cảm nhận được sức mạnh đại địa, bây giờ nó còn đang ngày càng mạnh lên, tựa như một lời mời gọi.
Không khỏi thấy tò mò, cuối cùng phía trước có thứ gì đang chờ đợi hắn?"Các ngươi nhìn bên kia đi!"Lời của Cố Nhạn Ảnh đã phá vỡ sự yên lặng, Lý Thanh Sơn và La Hầu Tiểu Minh nhìn theo tầm mắt của nàng.
Thấy trên ngọn núi lớn có một tòa kiến trúc khổng lồ xây hẳn vào núi.
Mặc dù phong cách khác lạ so với Cửu Châu, lại bị hư hại nặng nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài phần tình cảnh hùng vĩ.
"Đây chắc chắn không phải thứ mà người phàm có thể xây dựng được.
Ta cảm thấy đó cũng là một tông môn lớn.