Lý Thanh Sơn hơi thổn thức, đình đài lầu các của phàm nhân căn bản không thể bảo tồn lâu được, còn người tu hành mà vẫn rơi vào kết cục thế chứ nói chi người phàm?"Ừ, có thể thấy được đại trận thủ sơn đã bị nham thạch nóng chảy nhấn chìm.
Ơ kìa, chỗ đó có người, ồ, hóa ra là tượng đá!"Cố Nhạn Ảnh loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đứng trên đỉnh núi, bay tới gần mới phát hiện hóa ra là một pho tượng đá.
Mang hình dạng của một nữ tử, mặt mày và tóc sống động như thật.
"Không phải tượng đá, mà là tự hóa bản thân thành đá hòng tránh một kiếp.
Hừ, đúng là ngu xuẩn, nếu tự sát sớm một chút thì còn có cơ hội bước vào luân hồi.
"La Hầu Tiểu Minh nói với vẻ mặt khinh thường, khi thế giới suy vong tới một mức độ nhất định thì sẽ cắt đứt liên hệ với lục đạo luân hồi.
Thế nhưng tất nhiên người thường sẽ không biết tới chuyện này.
Bấy giờ Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh mới để ý tới khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng của nữ tử này.
Hiển nhiên cũng hiểu rõ đây chỉ là giãy giụa trước khi hấp hối, hư không không những cắn nuốt linh khí mà còn có thể cắn nuốt hồn phách.
Giờ hóa bản thân thành tượng đá có tác dụng gì chứ?"Có lẽ nàng đang chờ người nào đó!"Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nữ nhân, tạm thời không nói gì.
Cố Nhạn Ảnh nói:"Có lỗi rồi!""Không sao, nhưng Cửu Châu sẽ không dễ bị hủy như vậy.
Ta thấy quy mô thế giới này không hề kém cạnh Cửu Châu, các ngươi xem xem có sót lại bảo bối nào không đi?"Lý Thanh Sơn cảm nhận được sức mạnh mời gọi của đại địa càng ngày càng mạnh mẽ.
"Thế giới bị hủy diệt, linh khí tan hết, những thứ phụ thuộc vào nó đều tiêu vong theo.
"Trong lòng La Hầu Tiểu Minh xuất hiện một hình ảnh: Trên mặt đất nhuộm thẫm máu tươi, một hài tử cầm cung trong tay, bắn vào các vì sao dưới sự chỉ dẫn của người mẹ.
Sắc mặt La Hầu Tiểu Minh tái nhợt, tay ấn lên ngực, hắn đã hy sinh hết sức mạnh để hóa giải nghiệp lực cắn trả, nhưng đoạn trí nhớ đó xóa mãi cũng không hết được.
Ngay cả một tiểu thế giới thì số lượng sinh linh sống trong đó cũng lên tới hàng trăm tỷ người.
Thế giới hủy diệt, chúng sinh bị diệt vong chẳng vì lý do gì, lại chẳng có bất kì giá trị nào, tất cả đều bắt nguồn từ ác ý của hắn.
Dù là mười hai ma thần ở Ma Vực cũng không làm ra loại chuyện thế này.
Họ chỉ mở rộng Ma Vực, truyền bá quan niệm đảo ngược giữa thiện và ác mà thôi.
Hành động ác như này ngay cả ma thần cũng không sánh bằng, thậm chí còn cảm thấy vĩ đại tới mức không chân thực, chỉ coi đó là một vì sao chết mà thôi.
Nhưng A tu la đạo không phải Ma Vực, trái lại còn là một trong ba đại thiện đạo của lục đại luân hồi, A tu la cũng không phải ác thần.
Dường như thế giới mặt là do chính hắn hủy diệt, hàng triệu ngọn núi lớn đè lên ngực khiến hắn không thở nổi.
"Tiểu Minh, ngươi sao thế?" Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói.
La Hầu Tiểu Minh vẫy tay một cách vô lực.
Lý Thanh Sơn vừa bước tới trước mắt hắn, vừa đánh một quyền.
Uỳnh!Một viên thiên thạch đang bay tới vỡ tanh bành, suýt nữa thì đập La Hầu Tiểu Minh thì bãi thịt nát.
Dựa vào tình hình bây giờ của hắn, dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Lý Thanh Sơn bị chấn động ngược, lùi về phía sau nửa bước.
Cảm thấy khí huyết trong người đang sôi trào, uy lực của những viên thiên thạch này thực sự quá lớn, bèn cúi đầu hỏi:"Có sao không?"La Hầu Tiểu Minh khó khăn nói cảm ơn.
Lúc này Côn Bằng đã bay ra khỏi ngọn núi lớn kia, càng bay sâu vào dãy núi thì xung quanh càng xuất hiện nhiều ngọn núi lớn đang lơ lửng hơn.
Mà cơn gió lớn và lực hút từ trường cũng ngày càng hỗn loạn và cuồng bạo.
Côn Bằng phải đổi tư thế liên tục, phe phẩy đập cánh.
Điều khiển gió mạnh, chống lại lực hút của từ trường, cuối cùng cũng không có thời gian rảnh để quan tâm tới Lý Thanh Sơn và La Hầu Tiểu Minh.
Lý Thanh Sơn xách La Hầu Tiểu Minh lên bằng một tay, mở Phong Thần dực, vừa hấp thụ phong bạo vừa né tránh trên lưng Côn Bằng.
Khi không tránh né được thì thúc giục từ trường của đại địa làm lệch vị trí bay của thiên thạch.
Điều đáng mừng nhất là có vẻ lực lượng đại địa ở nơi này ngày càng mạnh hơn, liên tục cung cấp sinh lực cho hắn.
Thấy vẻ mặt suy yếu của La Hầu Tiểu Minh, tựa như trạng thái lúc vừa sống lại bèn hỏi:"Nếu ngươi có thể sống sót trong hư không thì tại sao không ở lại nơi này, tìm một nơi hẻo lánh nào đó tu hành mấy nghìn năm.
Có lẽ lực lượng của ngươi sẽ khôi phục lại được hết.
""Chúng ta thuộc về thế giới chứ không thuộc về hư không.
Người phàm ăn cỏ ăn vỏ cây cũng có thể sống sót được, tất nhiên là sẽ trở nên suy yếu.
Linh lực là quân lương không thể thiếu, lựa chọn một thế giới phù hợp quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.