La Hầu Tiểu Minh chợt quay đầu lại nhìn, lúc này rất nhiều đại sơn đã bị kéo bởi trường lực đại địa, tập trung lại làm che mất tầm nhìn.
Hắn trông thấy mấy ngôi sao vây xung quanh chỗ sâu nhất của hư không ở trong khe hở, nhấp nháy lặng lẽ để tỏa sáng, xa xôi và tĩnh lặng nhưng hắn nhận thấy có điều không ổn từ trong đó.
Cố Nhạn Ảnh cũng nhìn theo tầm mắt của hắn.
"Tình hình khác thường, có điềm xấu!"Người nói ra đầu tiên lại là Lý Thanh Sơn, Linh Quy cảnh báo, cát biến thành hung, hơn nữa là điềm đại hung, bóng đen của cái chết bao phủ xuống giống như màn đêm dày đặc của hư không.
La Hầu Tiểu Minh nói:"Nếu như ngươi chơi đủ rồi thì chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây!""Chúng ta đi thôi!"Mặc dù vẫn còn rất nhiều đại sơn và mảnh vỡ của thế giới chưa thu nạp, nhưng Lý Thanh Sơn không hề do dự, hắn vung tay lên thu Kính Hoa Thủy Nguyệt lại, nghịch chuyển đại địa lực trường, đẩy đại sơn thiên thạch ra rồi thả người bay về phía Côn Bằng.
Tầm nhìn trở nên rộng lớn, Cố Nhạn Ảnh nhìn chăm chú, có thứ gì đó ở sâu thẳm của hư không đang đến gần, ban đầu vẫn chỉ là một điểm nhỏ giống như hạt bụi nhưng trong nháy mắt đã to lớn hơn, hắn nói thất thanh:"Nhanh thật!"Tốc độ di chuyển của thứ kia hoàn toàn không thua kém Côn Bằng mà đến cả thân hình cũng không nhỏ hơn Côn Bằng, cũng không giống bất kỳ loài chim nào, thậm chí cũng không giống như là côn trùng, toàn thân màu ngọc xanh lục nửa trong suốt, mờ ảo có thể thấy cả nội tạng.
Dường như phần đầu mọc một cái xúc tua còn dài hơn thân, quẫy thành một gợn sóng ở trong hư không, nó đang bơi nhanh đến.
La Hầu Tiểu Minh nói:"Là Phệ Không thú!""Thứ này mạnh cỡ nào? Vượt qua mấy lần thiên kiếp? Chúng ta có thể tiêu diệt nó không!"Lý Thanh Sơn vội vàng hỏi.
Sức mạnh của hắn vừa mới đạt tới tình trạng trước nay chưa từng có, hắn cảm thấy mối nguy hiểm lớn như thế này thực sự hơi khó chịu.
Trái lại hắn muốn một trận chiến sảng khoái ở trong hư không này.
"Phệ Không thú không độ thiên kiếp cũng không giống bất kỳ sinh linh nào, gần như tương đương với thiên tai, ta khuyên ngươi nên chạy trốn nghiêm túc đi! Mùi máu tươi lan khắp biển sẽ không chỉ hấp dẫn một con cá mập.
"La Hầu Tiểu Minh còn chưa nói xong thì từ nơi sâu thẳm hư không của bốn phương tám hướng đã xuất hiện từng con Phệ Không thú.
Hình dạng mỗi con đều khác nhau: Có con thân hình tròn trịa, toàn thân mọc rất nhiều xúc tua; có con giống như là một con sứa màu vàng có cái đầu lồi lõm, phía dưới còn mọc bảy tám cái chân; có con không có hình dạng ổn định giống như chất lỏng liên tục biến hóa.
Quả thực giống như quái vật xấu xí vượt quá sức tưởng tượng ở trong cơn ác mộng.
Nhưng mỗi một con đều đang cách xa nghìn dặm, thậm chí con xa nhất còn hơn vạn dặm.
Nếu chúng là sinh linh thì e rằng mỗi một con đều tồn tại giống như là thần thánh.
"Đây là những thứ gì vậy, chúng ta mau đi thôi!"Lý Thanh Sơn lập tức thu lại tinh thần chiến đấu, rơi nhẹ lên lưng Côn Bằng, hắn cũng không muốn khai chiến với một đám quái thai như này.
"Thanh Sơn, mở đường cho ta!"Côn Bằng giương cánh ngàn dặm, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"Được!"Lý Thanh Sơn nắm chặt Cửu Thiên Tức Nhưỡng, thôi thúc đại địa lực trường, cuồng phong giống như quét lá rụng, đẩy đại sơn thiên thạch tầng tầng lớp lớp ra để dọn sạch toàn bộ vật cản.
Lúc này đám Phệ Không thú kia cũng tập trung lại, giống như đàn kiến bị vụn bánh mì hấp dẫn, tranh nhau cắn nuốt tất cả trong hư không, đại sơn kéo dài mấy ngàn dặm, một lát sau đã bị hai con Phệ Không thú nuốt hết sạch, còn các mảnh vỡ của hư không chính là trọng tâm tranh đoạt.
Lý Thanh Sơn phải cảm thấy may mắn, có Linh Quy báo hiệu cát hung, nếu muộn một bước thì đã bị chặn lại ở đây.
Sức phá hoại của đám Phệ Không thú thực sự quá mạnh.
Hắn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù tốc độ di chuyển của đám Phệ Không thú này nhanh đến kinh ngạc nhưng có lẽ cũng không nhanh đến thế!Đúng lúc này một con Phệ Không thú liên tục biến đổi hình dạng đột nhiên mở từng con mắt to nhỏ trên thân giống như chất nhầy ra, vô hồn trống rỗng không có bất kỳ cảm xúc nào, tất cả đều nhìn chăm chú vào Cửu Thiên Tức Nhưỡng trên tay Lý Thanh Sơn.
"Chúng ta bị theo dõi!"Lý Thanh Sơn nắm chặt Cửu Thiên Tức Nhưỡng, gắng sức vung tay lên, một ngọn đại sơn lướt ngang qua ngăn trước mặt con Phệ Không thú kia, ngay lập tức bị Phệ Không thú nuốt hết, hơn nữa còn có nhiều con mắt mọc ra hơn giống như đang xác định mục tiêu.
Một viên Cửu Thiên Tức Nhưỡng còn hơn trăm nghìn ngọn đại sơn, ngay cả bản thân Côn Bằng cũng bị coi là thức ăn, mặc dù không có tư duy của sinh linh, nhưng với sự điều khiển mãnh liệt của bản năng đã nhanh chóng bơi về phía Côn Bằng.