Trong lòng Lý Thanh Sơn chùng xuống, cảm giác nguy hiểm đã lớn đến cực điểm, thân hình của con Phệ Không thú này to gấp đôi Côn Bằng, nếu như bị nuốt vào thì có lẽ là cửu tử nhất sinh.
"Nhạn Ảnh, không cần sợ trở ngại trước mặt, mau tăng tốc bỏ rơi nó!"Côn Bằng bất chấp tất cả mà vỗ cánh bay cao.
Lý Thanh Sơn vừa loại bỏ trở ngại phía trước, vừa thôi thúc đại địa lực trường, ném tất cả những ngọn núi đá kia ra phía sau, tạo thành vật cản trên đường để ngăn chặn Phệ Không thú.
Phệ Không thú theo sát không ngừng, gặp sơn nuốt sơn, gặp thạch nuốt thạch, vậy mà tốc độ không chậm lại chút nào, trái lại còn dần dần kéo gần khoảng cách.
La Hầu Tiểu Minh mở túi càn khôn, cương phong gào thét chui ra, Côn Bằng thuận gió bay đi, nhanh hơn ba phần, trong chốc lát đã vượt qua dãy núi, lại thấy được hư không tối tăm vô biên vô tận.
Hai con quái vật khổng lồ một trước một sau dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi để truy đuổi với cách nguyên thủy nhất ở trong hư không.
Khoảng cách xa nhau gần mấy vạn dặm, ở trong bất kỳ một thế giới nào cũng coi như là xa xôi, nhưng nếu tính toán đến thân hình và tốc độ của chúng thì gần như cách nhau chỉ một bước.
Cố Nhạn Ảnh nói:"Thanh Sơn, bay thêm một lúc nữa sẽ ra khỏi đường bay của suy diễn, mau nghĩ cách đi!"Lý Thanh Sơn bất ngờ xoay người, nắm chặt Cửu Thiên Tức Nhưỡng, đánh một chưởng về phía hư không.
Dựa vào đại địa lực truyền từ trong Cửu Thiên Tức Nhưỡng, hắn thôi phát sức mạnh của rung chấn Ngưu Ma đến trạng thái trước nay chưa từng có, hư không tối tăm cũng chấn động theo.
Côn Bằng mượn lực lần nữa để tăng tốc, một con Phệ Không thú đâm vào hư không chấn động này, thân hình vặn vẹo biến đổi, mặc dù không bị tổn hại gì nhưng tốc độ bơi đã chậm hơn rất nhiều.
Trong lòng Lý Thanh Sơn vui mừng, quả nhiên hữu dụng!Một chưởng liên tiếp một chưởng đánh vào hư không, Phệ Không thú lần lượt chậm lại, kéo dài khoảng cách với Côn Bằng càng ngày càng lớn và dần dần trở nên nhỏ bé.
Đột nhiên Phệ Không thú biến mất ở trong hư không, giống như là chưa từng tồn tại.
Cố Nhạn Ảnh nói:"Cắt đuôi được nó rồi sao?"Lý Thanh Sơn chau mày, cảm giác nguy hiểm ở trong lòng vẫn chưa hết, bóng đen của cái chết lại càng dày đặc hơn.
La Hầu Tiểu Minh hét lớn:"Không, ở phía trước!"Lý Thanh Sơn chợt quay đầu, Phệ Không thú biến mất đột nhiên xuất hiện ở phía trước, thân hình cao lớn che khuất tầm nhìn, làn da nửa trong suốt tỏa ra ánh sáng xanh lục bất chợt nứt ra một cái vực sâu đến mấy ngàn dặm từ trong đó, xuyên qua giữa hư không, đợi Côn Bằng tự chui đầu vào lưới.
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao tốc độ của những con Phệ Không thú này bất thường, bọn nó có thể truyền tống cự ly viễn siêu ở trong hư không.
Côn Bằng tăng tốc tới cực điểm, thậm chí không kịp thay đổi phương hướng đã đâm vào trong vực sâu ngay lập tức.
Vực sâu khép kín lại lần nữa, lớp da màu xanh lục lên xuống liên tục, giống như một cái miệng lớn nuốt chửng Côn Bằng, đang nhai nuốt say sưa.
Tòa tháp xuyên qua từng tầng tầng lớp lớp mây đen và hướng thẳng lên trời xanh!Dù là ban ngày ban mặt nhưng không khí chết chóc vẫn đang thoắt ẩn thoắt hiện, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng dường như không còn sức sống, và khu vực ba ngàn dặm xung quanh đều đã bị biến thành vùng đất chết chóc.
Đây có lẽ là công trình kiến trúc cao nhất từ trước đến giờ của thế giới này, ánh sáng quỷ hỏa lập lòe, những vong hồn người chết thì ẩn nấp, lang thang lên xuống tòa tháp, nhưng trái lại dường như lại có vẻ rất tĩnh lặng.
Một Thi Vương cùng Quỷ Vương đi xây dựng tòa tháp mà không chút oán thán gì, và âm thầm chịu đựng sự giám sát đầy hà khắc nặng nề, giống như đang cưỡng bức những người lao động thấp hèn vậy.
Đem tất cả những oán hận dồn nén trong lòng và chờ đợi một này nào đó khi tòa tháp ấy được xây dựng xong.
Đến lúc đó, sẽ tổ chức một bữa tiệc đầy thịnh soạn, lấy tất cả các sinh linh có trên thế giới này làm thức ăn để thỏa mãn cơn đói không bao giờ đủ của bọn họ.
Ngày này sẽ đến nhanh thôi.
Vào lúc này, ngay tại biên giới của khu vực tử địa, trong rừng rậm vĩnh viễn bị sương mù dày đặc bao phủ, một mầm xanh trồi lên xuyên qua mặt đất, thoạt đầu nhìn còn rất non nớt, không thể phân biệt được là loại cây gì, nhưng nó rất nhanh chóng lớn mạnh hơn và phát triển thành một gốc dung thụ to đến mức mà phải mấy người mới có thể ôm hết được thân của nó.
Nhưng vẫn chưa đủ hài lòng, nó dùng sức mình vươn chạc cây hướng lên trải dài cả bầu trời, từng nhánh rễ mọc ra to như sừng rồng đâm sâu vào lòng đất để có thể chống đỡ được cái thân hình càng ngày càng to lớn mạnh mẽ của nó.
Quy luật đen tối ẩn náu dưới trời xanh đất dày đang âm thầm vận hành, giống như hình dáng của một đôi bàn tay lớn đang nâng niu đứa con út trong cuộc đời này của mình.
Đúng vậy, nó chính là người con của thế giới này.