Từ đó được hưởng thụ vinh dự suốt được, được Phật môn thừa nhận, liệt vào hàng chư thánh, siêu phàm nhập thánh, thoát khỏi sinh tử, không còn sau đó.
Mà Nhân Tiên từ Phật môn ra tương đương với quả vị thứ ba của Phật môn, tu hành đạo lên mức độ cao nhất mới có tư cách dùng một chữ Tiên.
Nhưng muốn gạt bỏ chữ Nhân đi thì phải nâng cao thêm một bậc nữa.
Một khi vượt qua được sẽ đứng vào hàng tiên bàn, đồng sinh với nhật nguyệt, đồng thọ với đất trời.
Tiên phàm khác nhau lớn như rãnh trời.
Vượt qua được sáu lượt thiên kiếp thì dù chưa hóa bướm thì cũng đã đóng kén.
Tu hành công pháp tầm thường sẽ bị ngăn cách bên ngoài bọc kén, tu hành giả không thể thăm dò, thậm chí còn không hiểu được.
Lý Thanh Sơn có Thần Ma Cửu Biến nên cũng không lo lắng về chuyện này.
Chờ tới khi hắn có thể tay đấm mười hai Ma Thần của Ma Vực, chân đá Tiểu Minh thì chỉ sợ không tìm thấy công pháp tu luyện nào thích hợp.
“Được rồi, do ta nghĩ quá nhiều.
Nhưng có vẻ công pháp Hoàng Cực Diệt Thế Lục là của đạo gia chính tông, liệu có thể đổi thành Ma Tâm được không?”“Ban đầu không thể, nhưng sau đó do Hoàng Cực Quan bỏ đạo nhập ma nên đã chuyển Hoàng Cực Diệt Thế Lục thành công pháp tàn phá cực đoan.
Ngươi có thể bắt đầu tu hành một phần của công pháp này trước, rồi trừ ma nhập đạo là được.
”Lý Thanh Sơn cảm khái trong lòng, không hổ là người đứng đầu một thế giới, cứ tưởng chuyện này sẽ rất phiền toái, nhưng qua miệng này lại vô cùng đơn giản.
Chỉ sợ đó chính là lý do con đường tu hành ở thế giới đó phát triển tới mức cao nhất.
Rồi lại ngạc nhiên nói:“Nếu Hoàng Cực Quan đã là tông môn lớn nhất thiên hạ thì tại sao lại nhập ma? Không lẽ họ còn muốn thống nhất thiên hạ, và vì sao công pháp này lại rơi vào tay ngươi?”“Nếu Hoàng Cực Quan chỉ muốn thống nhất thiên hạ đã tốt, là do linh khí trong thiên hạ không đủ nên Hoàng Cực Quan đã liên hệ với chín đại tông môn tiêu diệt hết các môn phái khác và tán tu.
Sau đó liên minh tan rã, kết nối đối nghịch khắp nơi tạo ra hỗn chiến rất nhiều năm vì muốn hạ Tu La Đạo xuống.
Nhưng Tu La Đạo chưa từng xuất hiện, sau đó năm đại tông môn đã liên thủ công phá Hoàng Cực Quan, từ đó bộ công pháp này bị truyền ra ngoài.
Lúc ấy mới người mới biết rằng thế giới của mình đã hoàn toàn cắt đứt với Lục Đạo Luân Hồi, dù tụ tập linh khí cũng vô dụng.
Khi đó công pháp không còn giá trị, rất nhiều phàm nhân được tiếp xúc với công pháp.
Nếu ngươi muốn thì ta còn có thể cho ngươi thêm mấy loại công pháp không kém cái này đâu.
”Nói tới đây, tính tình vững vàng bình tĩnh của Thạch Tâm Nữ Đế cũng phải xuất hiện vẻ rung động.
Khi bóng tối thời mạt pháp hạ xuống, chiến tranh đã kéo dài hơn một nghìn năm, tu hành giả trong thiên hạ đã chết trận hơn nữa, mười người phàm có tới chín người chết.
Sự khốc liệt rất khó để tưởng tượng ra, ai cũng cảm thấy tuyệt vọng đầy cõi lòng mãi tới khi thế giới tan vỡ.
Vì thế cho nên lòng nàng mới tràn ngập khát vọng sống, không những sống sót mà còn phải trường sinh! Lý Thanh Sơn nói:“Vậy nhờ đạo hữu truyền cả hai bộ công pháp đó cho ta!”Trong đầu Thạch Tâm Nữ Đế hiện lên toàn bộ công pháp Hoàng Cực Diệt Thế Lục.
Lý Thanh Sơn xem hết một lượt phát hiện bên trong vô cùng huyền diệu.
Vừa có diệu pháp dành cho người có trí dùng, vừa có khí phách chứa đựng cả thiên hạ và thế giới trong lòng bàn tay.
Bộ công pháp này cao minh hơn Đấu Ma Đồ Lục rất nhiều, nhưng không biết vì sao bọn họ lại trừ đạo nhập ma.
Thạch Tâm Nữ Đế im lặng không nói, Lý Thanh Sơn biết ý nàng nên chỉ mỉm cười khe khẽ.
Ô Thiết Sơn đang đi nhặt những thứ tạp nham rơi trên bờ biển, lúc định bắt ít cá để ăn thì có một bóng người đột nhiên giáng xuống bờ cát.
Người nọ đang đi về phía pho tượng bảo bối của hắn.
“Ngươi là ai?”Ô Thiết Sơn lập tức căng thẳng, tay siết chặt chuôi kiếm tựa như con báo đang tiến vào tư thế chuẩn bị.
Vẻ mặt không tốt nhìn về phía người vừa tới, nhưng hắn cảm thấy khuôn mặt người này quen quen, đột nhiên há hốc miệng nói:“Hiệp, Hiệp, Hiệp.
Vương gia!”Hắn từng nhìn tận mắt người nam tử này một lần, thấy ở trên bả vai của lão cha Ô Hoàn nhà mình.
Mới nhìn một lần đã để lại ký ức thật sâu, cả đời cũng không thể quên được.
Lý Thanh Sơn mỉm cười, nói:“Thiết Đản, lâu rồi không gặp, mặc dù mẹ ngươi không tệ nhưng ta thực sự không phải là cha ngươi.
”Ô Thiết Sơn kích động run cả người, nói:“Ngài thực sự là.
Không phải ngài đã rời đi rồi hay sao?”“Ta chưa bao giờ đi cả.
”Lý Thanh Sơn vỗ vai hắn rồi đi tới phía trước pho tượng, ngón trỏ gõ nhẹ một cái, linh khí trong thiên địa lập tức bị dẫn dắt, cuồn cuộn lao về phía đầu ngón tay của hắn.
Rồi bắn ra hàng vạn tia sáng lấp lánh.