Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2090 - Chương 2102: Biết Nàng Là Phật Địch

Chương 2102: Biết Nàng Là Phật Địch

Một mỗi Tăng Vương là một nút thắt, ùn ùn tạo ra từng vòng phật quang, không trừ bỏ một tấc đất nào.

Chiếc lưới đó đang nhanh chóng phóng về phía nàng.

Thi vương và nhóm Quỷ Vương cũng đang áp sát lại, ai cũng đều tràn ngập tham lam, muốn dùng mạng của nàng để đổi lấy sự quan tâm của Ngạ Quỷ đạo.

Do Ly Hoàng đã phạm vào lỗi lớn nên cũng không dám ngăn cản họ.

Đây là một cuộc săn bắn, tuy rằng có nguy hiểm rất lớn nhưng sự tham lam đã khiến họ coi thường tất cả.

Tình hình trở thành loạn trong giặc ngoài đang áp sát từng bước, nàng đã mất đi tất cả năng lực phản kháng, chỉ còn sót lại một chấp niệm.

Nhóm khô cốt ma ngừng kêu những tiếng quái dị, nâng cơ thể tàn tạ của nàng lên bay thật nhanh về phía bắc.

Trước khi nhóm Tăng Vương thu hồi chiếc lưới khổng lồ kia phải rời khỏi miệng của Ngạ Quỷ.

Trong biển máu, tiếng kiếm rung lên lắng xuống, Tiên Khí Kiếm đã lựa chọn từ bỏ.

“Giờ ra ngoài cắn trả nàng ta.

Nếu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, rơi vào tay đám lừa trọc kia thì chẳng phải ngu quá à.

”Nó không muốn chấp nhận rằng mình rất sợ nàng.

Nàng vốn là con quái vật khiến người sống, người chết, thậm chí là tất cả những vật có ý thức riêng cảm thấy sợ hãi, vậy nên mọi người mới gấp gáp muốn hủy diệt nàng.

Một lát sau, nhóm Tăng Vương quay lại mặt đất, tụ lại bên cạnh Tả quốc sư.

“Quốc sư, e rằng Phật Địch đã rời khỏi khu vực này rồi, Phật Địch giỏi che giấu hơi thở, thực sự rất khó tìm kiếm.

Có cần mời Khâm Thiên Giám giúp đỡ không?”Khâm Thiên Giám giỏi suy đoán thiên cơ, thăm dò mệnh số, Giám Chính Tiện chính là người đứng đầu Khâm Thiên Giám.

“Phật Địch là quái vật không sinh không chết, muốn dựa vào số mệnh thiên cơ để bắt nàng không phải dễ!”“Không thì cứ thử một lần, nếu không được thì đành phải bỏ qua.

”Nhóm Tăng Vương bàn luận sôi nổi, Tả quốc sư chỉ im lặng lắng nghe, rồi đột nhiên hỏi:“Vô Úy, ngươi có manh mối gì không?”Vẻ mặt của Vô Úy tăng rất nghiêm túc, chưa hề nói gì.

Nghe thấy Tả quốc sư gọi thì chắp tay, khom người nói:“Bẩm báo quốc sư, không có.

”Tuy biết nàng là Phật Địch, nhưng ân oán giữa nàng và Thiên Long Thiện Viện không phải nói vài ba câu là rõ ngay được.

Với lại hắn đang suy nghĩ nên cứu viện Bất Nộ Tăng thế nào nên không có manh mối gì thật.

Mà nếu hắn thực sự có manh mối thì cũng sẽ không bao giờ giấu giếm.

Tả quốc sư cau mày, bây giờ Khâm Thiên Giám đang làm chuyện lớn, không thể phân tâm tìm người giúp hắn được.

Mà chuyện này rất quan trọng, ngay cả xâm phạm vào Ngạ Quỷ đạo cũng phải xếp ở đằng sao chứ đừng nói chỉ có một mình Phật Địch.

Vì vậy hắn đã dẫn theo nhóm Tăng Vương mở rộng diện tích tìm kiếm, bắt đầu lùng tìm khắp bốn phương tám hướng.

Mở rộng chu vi lùng sục lên vạn dặm nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Tả quốc sư nói:“Phật Địch bị thương nặng, chắc chắn sẽ phải tìm nơi để chữa thương, người nàng ta tín nhiệm nhất là ai?”Vô Úy tăng nói:“Là Lý Thanh Sơn, có lẽ cũng chỉ có Lý Thanh Sơn mà thôi.

”“Chính là tên yêu nghiệt đã quyết đấu với Tự Khánh Thái Tử, đồ đệ tốt của Bất Nộ.

Bây giờ tên yêu nghiệt đó đang ở đâu?”“Không biết ạ.

”“Không biết?”“Sau khi đánh một trận với Nhân Vương Bạch Thần xong đã biến mất không thấy tăm hơi, có lẽ đã không còn ở lại thế giới này nữa.

”“Ta nhớ tên yêu nghiệt kia và Phật Địch có một động phủ ở biên giới Liên Nhạc Sơn Mạch tại Thanh Châu Như Ý Quận.

”Tả quốc sư im lặng suy nghĩ một lát, vì để bắt giết Phật Địch mà hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.

“Nhưng mà đó chỉ là một ngọn núi nhỏ, linh khí suy yếu nên đã bị bỏ hoang từ lâu, với lại nó cũng không có bất kỳ năng lực phòng ngự nào.

”Vô Úy tăng hiểu rất rõ vị trí địa lý sông núi ở Thanh Châu, đừng nói là ngọn núi nhỏ, mà cho dù có là toàn bộ Liên Nhạc Sơn Mạch cũng không phải nơi để thượng giai tu hành.

Xưa kia là ngọn núi có tiếng bị đủ tông môn to nhỏ khác nhau chiếm cứ, chỉ có tu hành giải mới tới đó mở động phủ.

Nhưng bây giờ Thanh Châu gặp nạn liên tục khiến rất nhiều ngọn núi và dòng sông bị bỏ không, từ lâu đã không còn tu hành giả tới ở nữa.

Với cả nàng cũng không phải đồ ngu, trái lại còn là tu hành giả có ngộ tính cao nhất hắn từng gặp, sao nàng có thể ở lại nơi lộ liễu như vậy được.

Tả quốc sư cũng biết vậy nên mới không đuổi giết tới Liên Nhạc Sơn Mạch đầu tiên.

Một Tăng Vương lại cảm thấy không thể, nói:“Hay là Đại Dung Thụ vương bao che cho nàng ta.

”“Vân Trung Thành cũng có thể lắm.

”“Khả năng vẫn còn đang ở dưới lòng đất, chắc là trốn vào khu vực địa hỏa.

Từ trường dưới lòng đất quấy nhiễu quá mạnh nên chúng ta không thể tìm kiếm được.

”Tả quốc sư nói:“Phật Địch khó ở bên cạnh chúng sinh, nàng ta không tin những người này.

Với trạng thái hiện tại nàng ta không thể ở lâu trong lòng đất được.

”Trong lòng hắn đã lên kế hoạch:“Chúng ta tới Liên Nhạc Sơn Mạch!”Nhà.

Có lẽ là nơi khiến người ta cảm thấy an toàn nhất, là nơi duy nhất có thể an ủi bản thân sau khi tiếp nhận mọi đau xót ở bên ngoài.

Giữa những dãy núi chập chùng dài miên man, ngọn núi nhỏ cô độc này lại trông có vẻ bình thường.

Ba chữ Thanh Tiểu Gia khắc trên vách đã được lưu giữ khó nhạt nhòa, đây là nhà của họ.

Bình Luận (0)
Comment