Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2120 - Chương 2132: Chính Là Tên Yêu Nghiệt Đó

Chương 2132: Chính Là Tên Yêu Nghiệt Đó

Như mọi lần, ngôi sao sẽ lóe lên sau đó rồi vụt tắt.

Nhưng lần này lại khác, chẳng bao lâu sau vì sao ấy lại xuất hiện tiếp, tựa như một vòng ánh trăng xanh thẳm tỏa sáng chói lọi, chiếu sáng khắp Cửu Châu.

Từ giao nhân ở Nam Hải cho tới mục dân Sương Châu, mọi sinh linh đều đang ngóng nhìn, nảy ra nghi vấn:“Đó là thứ gì?”Tiểu An cũng ngước đầu lên nhìn, đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.

Tựa như huyết nhục giải tạo trong người mình đã hình thành trụ cột sinh mệnh, nhảy lên từng nhịp mỗi khi vì sao ấy lóe sáng.

Cảm giác này vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc.

Khi ánh sáng lam lại thấp thoáng lóe sáng, nó chọc thủng bầu trời ác ý kia, kéo vệt đuôi dài của mình tựa như đang rơi xuống, bay về phía Long Thủ Sơn.

Tất cả mọi người trong Hoàng Đình đều tỏ ra kinh hãi, nếu ngôi sao chổi đó rơi vào Long Thủ Sơn thì hậu quả rất khó lường.

Tiểu An ngây ngốc nhìn lên, tựa như thiếu nữ đang ước nguyện trước mưa sao băng.

Khi vì sao rơi xuống chân núi, nó lại biến mất như bong bóng xà phòng vỡ tan hòa mình vào hư không.

Tiểu An chưa kịp hồi thần thì đã bị một người ôm chặt vào lòng, giọng của người đó vang lên bên tai:“Ta rất nhớ ngươi!”Cả thế giới như đang chấn động, tất cả cảm xúc chợt dâng trào trong đầu.

Những nhớ nhung, đau khổ, uất ức và áy náy biến mặt hồ tĩnh lặng trở thành biển rộng đang sôi trào mãnh liệt, rồi dần dần trở nên yên tĩnh trong lòng hắn.

Tất cả nguyện vọng đã được thực hiện.

“Thanh Sơn…”Giữa đất trời bao lao, các vì sao đang đưa mắt dõi theo; Đỉnh núi nguy nga, Cự Long bay lượn xung quanh.

Lúc này mọi thứ đều không còn quan trọng, trong lòng chỉ có nhau, đó mới là thứ không thể nào thay thế được.

Là sự vững vàng tới chết cũng không thay đổi và sự cố chấp vượt qua dòng hư không mới có thể lấy được cơ hội.

Vì vậy họ lại gặp được nhau.

Lý Thanh Sơn ngửi một hơi thật sâu mùi đàn hương nhàn nhạt trên mái tóc của nàng, cảm giác thỏa mãn và vui sướng không thể nào diễn tả bằng ngôn từ được.

Cảm giác ấy bù đắp vào vị trí trống rỗng vô hình, khiến hắn cảm thấy an bình.

Hắn đột nhiên nhướng mày, cảm thấy dưới làn da mềm mại của nàng có rất nhiều đoạn xương đã gãy lìa, bèn hỏi:“Ngươi bị thương sao?”Tiểu An bừng tỉnh, chợt nhớ tới tình huống hôm nay, tên Thi Đế kia vừa vung tay đã làm nàng bị thương.

Bèn ghé sát tai Lý Thanh Sơn nói khái quát chuyện xâm lấn của Ngạ Quỷ Đạo và Thi Đế đang đuổi giết nàng, nói luôn cả kế hoạch của mình.

Sau đó vẻ mặt của nàng trở nên buồn rầu, hắn vừa quay lại đã phải lao mình vào cảnh nguy hiểm vì mình, phải đối diện với kẻ địch mạnh gần như không thể chiến thắng được.

Lý Thanh Sơn biết nàng đang nghĩ gì, hắn bật cười:“Sao thế, không chào đón ta quay lại à?”“Chào đón.

”Tiểu An mỉm cười, sẽ không bao giờ nói cái câu ngu ngốc như bảo hắn đi trước đi.

Chuyện cùng sinh cùng chết với họ là chuyện hiển nhiên từ lâu rồi.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đối diện với những cặp mắt mang ác ý:“Xem ra trong khoảng thời gian ra đi Cửu Châu đã xảy ra rất nhiều thay đổi.

Nhưng cũng may mà ta cũng thay đổi không ngừng, vậy thì để ta cứu vớt thế giới này đi!”Tiểu An muốn nói lại thôi, hơi lo lắng nếu hắn biết chuyện mình làm sẽ có phản ứng gì, nhưng hiện tại không phải lúc để nói về chuyện này.

Trên Long Thủ Sơn, hoàng đế Đại Hạ nói: “Đó là Lý Thanh Sơn!” Hắn chưa được tận mắt thấy Lý Thanh Sơn bao giờ, trái lại thái tử Tự Khánh lại từng đánh nhiều lần với Lý Thanh Sơn.

Hắn nhìn thoáng qua Tự Khánh, thấy Tự Khánh đang oán hận nhìn về phía bóng lưng của Lý Thanh Sơn.

Trong ánh mắt oán hận ấy có thể thấy được sự sợ hãi ẩn sâu bên trong, rõ ràng Tự Khánh đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống nhưng lại giống như đang ngửa mặt nhìn lên một ngọn núi cao không thấy đỉnh vậy.

Tả quốc sư nói: “Chính là tên yêu nghiệt đó!”Hoàng đế Đại Hạ nói:“Không phải hắn bị Bạch Thần lưu đày thật xa rồi à, vì lưu tinh màu lam hồi nãy là cái gì?”Cái này thì không ai có thể giải thích được, họ không thể không thừa nhận rằng chuyện này đã vượt qua sự khống chế của bọn họ.

Dù là kế hoạch, mưu lược lớn thế nào cũng phải dùng sức mạnh làm trụ cột.

Không phải cứ núp trong bóng tối thì thầm vài câu là có thể giả vờ trở thành người đứng phía sau màn được.

“A tỷ!”Tự Bảo mắt to mày rậm đang vẫy tay với Cố Nhạn Ảnh, hiện giờ nàng đang là một trong chư vị thái tử của Đại Hạ.

Cố Nhạn Ảnh ngẫm nghĩ nhìn về phía Lý Thanh Sơn và Tiểu An, sau đó quay đầu lại nhìn Tự Bảo, mỉm cười nhẹ.

Chớp mắt lại đối diện cùng một đôi mắt ưng, Ưng Thần Hộ Quốc đang nhìn về phía nàng.

Cố Nhạn Ảnh gật đầu từ xa tựa như đang nhận thua.

Hoặc là không muốn tranh cãi nữa, cũng không cần người ta tán đồng.

Bình Luận (0)
Comment