Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2122 - Chương 2134: Vết Nứt

Chương 2134: Vết Nứt

Cánh tay vượn khổng lồ giơ lên khiến cả người Lý Thanh Sơn trông càng gầy yếu hơn.

Viên Ma Thông Tí không có hiệu quả lóa mắt đặc biệt gì, chỉ là tập trung toàn bộ sức mạnh lên một cánh tay, khá là đơn giản và thực dụng.

Do Viên Ma Biến gần như có tất cả các thần thông nên cánh tay này tương đương với tăng cao uy năng của Viên Ma Biến.

Những thần thông khác chỉ cần dùng cánh tay này thôi thúc thì uy lực sẽ tăng lên.

Nhưng những thần thông như Vũ Dực Phong Thần, Ngưu Ma Luyện Bì, nếu dùng tới cánh tay sẽ khiến uy lực giảm rất mạnh, thậm chí là không thể vận dụng được.

Dù là tốc độ hay phòng ngự thì cũng đều bị ảnh hưởng rất lớn.

Hắn muốn thắng lợi chỉ dựa vào món thần thông này là không thể.

“Người tàn tật!”Trán Huống Thiên Hữu nổi gân xanh, giờ lại nhìn thấy Lý Thanh Sơn kéo dài một cánh tay ra thì mặt đau rát như vừa bị tát.

Ngay cả Truyền Nhân Bạch Cốt chặt đứt một cánh tay của hắn cũng không khiến hắn hận tới mức này.

Lưỡi đao xoay chuyển, thế đao cuồng liệt giáng xuống Lý Thanh Sơn, đầu tiên phải làm thịt tên này trước đã.

Nếu Lý Thanh Sơn là nhân loại, có thiên phú thần thông thì đó nhất định sẽ là Thuật Châm Biếm.

Hắn chọc giận người ta đơn giản như ăn củ cải trắng, thậm chí hắn còn rất thích làm như vậy.

Lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng trong lòng lại thầm cảnh giác, người kia chính là Thi Đế đã vượt qua bốn lượt thiên kiếp, cao hơn hắn hẳn một cảnh giới lớn.

Với cả nhìn có vẻ không giống một Thi Đế bình thường, ngay cả huyết mạch hay thân thể cũng không mang lại cho hắn quá nhiều ưu thế.

Đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng đối diện, ngay cả Cùng Kỳ năm xưa bản chất chủ yếu cũng chỉ là hóa thân, bị quy luật của thế giới Cửu Châu hạn chế cũng mới chỉ có cảnh giới ba lần thiên kiếp đỉnh phong.

Mà trạng thái bây giờ của hắn còn lâu mới tới mức tốt nhất.

Hắn đã lĩnh hội Viên Ma Biến tới tầng thứ ba.

Để có thể duy trì được sự cân bằng của tiểu thế giới trong cơ thể.

Những cái khác thì cũng mới tới cảnh giới tầng thứ ba.

Nếu luận về tu vi cảnh giới thì bây giờ hắn còn yếu hơn rất nhiều so với lúc mới rời Cửu Châu.

Tuy nhiên sự hiếu chiến trong lồng ngực lại ngày càng cháy bỏng.

Hai chân chạm mặt đất, cơ thể nối liền với đất đai hòa làm một nhịp thở.

Nguồn sức mạnh vô tận tràn vào cơ thể, hắn chính là con của đại địa.

Thần lực đại địa.

Năm ngón tay trên hai bàn tay co lại, vuốt nhọn bắn ra, cánh tay cơ bắp đột nhiên trở nên to lớn hơn.

Tạo ra cuồng phong mãnh liệt, tựa như đang có mãnh hổ gầm thét.

Hổ Ma Cuồng Nộ!Đôi mắt Lý Thanh Sơn tĩnh lặng như biển sâu.

Suy diễn thông suốt hoàn toàn sự thay đổi của thế đao.

Nếu là ngày xưa thì hắn không thể cùng lúc thi triển hai món thần thông này, nhưng bây giờ hắn lại có thể sử dụng mà không hề gặp trở ngại gì.

Cánh tay vượn từ từ vươn lên, tựa như cây cung đang được kéo căng, vận sức chờ bắn ra.

Cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng Huống Thiên Hữu.

Trực giác nhạy cảm đã nói với hắn rằng nam nhân đột nhiên xuất hiện này không phải kẻ yếu có thể tiêu diệt tùy ý, mà chính là hung thú có thể uy hiếp mình.

Đặt biệt là cánh tay bị kia, đó chính là nanh vuốt của hung thú.

“Có lẽ không nên đấu chính diện với hắn, chỉ cần hơi tránh né…”Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện tâm trạng của mình bị ý chí chiến đấu của đối phương đe dọa, khiến hàng càng thêm xấu hổ:“Khốn nạn, bị chặt gãy một cánh tay đã nhục nhã cực kì rồi! Giờ bị nhiều lão già dõi theo như thế, nếu ngay cả một Yêu Vương nho nhỏ mình cũng không đánh trực diện được thì chẳng phải làm mất hết mặt mũi của tộc Cương Thi à.

Lúc quay về Ngạ Quỷ Đạo phải đối diện với sư tôn thế nào đây?”Rồi lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, trong mắt hắn tràn đầy sự khinh bỉ:“Chỉ dựa vào chừng đó tu vi của ngươi mà lại lựa chọn cứng đối cứng với ta chứ không tìm cơ hội đánh lén như Truyền Nhân Bạch Cốt thì đúng là một lựa chọn cực kì ngu ngốc.

Để ta cho ngươi thấy ta sẽ nghiền ép ngươi thành bột phấn thế nào!”“Phá!”Lý Thanh Sơn chẳng quan tâm, giơ tay đánh một quyền! Cánh tay hành động trì trệ như đang kéo vật nặng, mỗi lần vươn lên một chút là lại trông như đang dừng lại nghỉ.

Huống Thiên Hữu càng khinh bỉ hơn, cho rằng Lý Thanh Sơn không thể nắm giữ được nguồn lực này, hắn chém lưỡi đao xuống:“Chết đi!”Lưỡi đao chém vào nắm tay, thời gian như đang dừng lại trong giây lát.

Lý Thanh Sơn đứng im không nhúc nhích, chỉ cười ác độc nhìn về phía Huống Thiên Hữu.

Huống Thiên Hữu vô cùng ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn tràn ngập vẻ khó tin.

Rắc… rắc!Một vết nứt lan ra khắp lưỡi đao, thoáng cái đã lan ra toàn bộ trường đao.

Một tiếng keng vang lên, thanh đao vỡ nát.

Một nắm đấm vung mạnh vào khuôn mặt đang tỏ ra khó tin của Huống Thiên hữu, nguồn lực xung kích tích góp thật lâu tuôn ra.

Bình Luận (0)
Comment