Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2149 - Chương 2161: Linh Cảm

Chương 2161: Linh Cảm

Trăng sáng giữa tầng không, thời gian như nước trôi.

Rừng trúc sâu thẳm, bóng trúc rì rào.

Trong một lầu trúc nho nhỏ, một chiếc đèn leo lét như hạt đậu, bị đêm tối nặng nề vây quanh, dường như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Một nam tử trung niên ngồi trước bàn múa bút thành văn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng tù mù đó.

Thực ra, bằng vào tu vi của hắn, dù ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu không cũng có thể mở cửa ra.

Một ngọn đèn này chẳng qua chỉ là để xây dựng một loại bầu không khí mà thôi, cụ thể là bầu không khí gì hắn cũng không nói rõ được, dù sao phàm nhân có nói, ban đêm nhất định phải đốt đèn.

Mà thứ mà hắn đang viết đúng là để cho phàm nhân đọc.

Truyện Ỷ Thiên Kiếm, Đồ Long Đao năm xưa rất được yêu thích, thứ hắn đang viết chính là phần tiếp theo: Chuyện về con cháu của Tằng A Ngưu, trước tiên là luyện thành Cửu Âm Cửu Dương Băng Hỏa Cực Thần Công trên Băng Hỏa đảo, sau đó đại chiến Tử Cấm Thành, tiêu diệt Chu Trùng Bát, nhất thống thiên hạ, lại giết tới Minh giáo Ba Tư, thu nhận thánh nữ Tiểu Chiêu.

Đương nhiên, trong quá trình này đã có hậu cung ba ngàn mỹ nhân rồi.

Hôm nay còn đang lo lắng có nên thu luôn Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti không.

Nếu xét theo góc độ của phàm nhân, số tuổi có vẻ hơi lớn, nhưng đối với tu hành giả mà nói thì chuyện này không phải vấn đề, võ công trong sách này lợi hại như thế, tốt xấu gì cũng xem như một nửa tu hành giả.

Nếu như là nữ tử bình thường thì không nói, ai bảo nàng là… của Tiểu Chiêu?Trên mặt hắn hiện ra nụ cười thần bí, dưới ánh lửa bập bùng u ám trông có vẻ hơi hèn mọn bỉ ổi, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao, đang định đặt bút viết tiếp.

- Giải thích, Trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Đại Ỷ Ti là mẹ của Tiểu Chiêu.

Hết giải thích.

Ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, một luồng khói xanh nghi ngút bay lên, thân hình nam tử hơi chấn động một cái, dường như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, có vẻ hơi ngẩn ngơ.

Nhìn vết mực loang lổ trên giấy, hắn thở dài một tiếng, đứng dậy đẩy cửa sổ trúc ra, nhìn Long Xà hồ tĩnh mịch, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Rừng trúc đã chết héo từ lâu, trong hồ không có cá bơi.

Ở Long Xà hồ này chỉ còn lại một người sống duy nhất là hắn!Nếu như không phải để tìm linh cảm, hắn cũng sẽ không trở về.

Lại đúng lúc bắt gặp biến cố Ngạ Quỷ Đạo, bèn khởi động trận pháp trên Vân Hư đảo, trốn ở chỗ này để viết sách.

Quả nhiên có không ít linh cảm, nhưng dù có viết xong rồi cũng còn mấy người xem đây?Thiên hạ loạn lạc.

Tiểu Thuyết gia gần như đã bị đả kích trí mạng, thi từ có thể ngâm nga một mình, văn chương có thể biểu đạt khí phách, chứ tiểu thuyết phải có người xem, bằng không thì khác gì mơ mộng hão huyền?"Ồ, đó là cái gì nhỉ?"Hắn mở to hai mắt, chỉ thấy nửa vầng trăng dâng lên phía đường chân trời, to hơn mặt trăng trên bầu trời rất nhiều, lại không sáng bằng.

Nửa vầng trăng kia tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, không hề bay ra khỏi đường chân trời, lại trở nên càng lúc càng lớn, tựa như vật sống.

Nam tử thầm cảm thấy bất an, đang tính bài chạy là thượng sách thì chợt phát hiện bên trên nửa vầng trăng xanh thẳm kia dường như có một bóng người đang đứng, cẩn thận quan sát, người kia tóc đỏ, mắt đỏ, tuấn mỹ yêu dị, đúng là vị Bắc Nguyệt Yêu Vương kia!"Thanh Sơn!""Lưu Xuyên Phong!"Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại.

Chân đạp lên nửa vầng trăng xanh, đi tới Long Xà hồ.

Lưu Xuyên Phong mới phát hiện, nửa vầng trăng xanh kia quả nhiên là vật sống, thân hình vô cùng khổng lồ, chỉ lộ ra một bộ phận mà đã nguy nga như núi, cần cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn mới có thể phát hiện Lý Thanh Sơn đang chắp tay đứng bên trên.

Rồi lại như ẩn như hiện dưới ánh trăng chiếu rọi, tựa như mộng ảo, làm hắn phải hoài nghi liệu mình vẫn còn đang mơ, nếu không thì trên đời sao có thể xuất hiện quái vật như vậy.

Lý Thanh Sơn nói:"Lên đây.

"Lưu Xuyên Phong thu dọn bản thảo, bay lên lưng cự thú kia.

Hắn do dự không dám trực tiếp đáp xuống, đột nhiên thu tay, toàn bộ Vân Hư đảo đã bị cự thú cắn nuốt thì không khỏi hét lên kinh hãi.

Lý Thanh Sơn nhớ lại năm xưa, để tấn công tòa Vân Hư đảo này, hắn còn đại chiến với Chử Đan Thanh một trận, hôm nay lại là tự tay hắn hủy diệt, trong lòng có phần cảm khái, nhưng nơi đây đã bị tử khí của Ngạ Quỷ Đạo lây nhiễm, đã hóa thành một mảnh tử địa, vì vậy hắn cũng không cố gắng khống chế Thâm Lam Tiểu Bàn.

Trong nháy mắt nó đã nuốt chửng hơn nửa Long Xà hồ này.

Lưu Xuyên Phong muốn nói lại thôi, vị đệ tử Tiểu Thuyết gia bị bách gia từ chối, cuối cùng lưu lạc đến Vân Hư đảo này, hôm nay đã là đại yêu vương danh chấn thiên hạ rồi.

Lý Thanh Sơn cười hỏi:"Sao ngươi lại ở đây?""Ta.

trở về nhìn xem.

""Phúc bá có khỏe không?"

Bình Luận (0)
Comment