Hắn nhếch miệng, mặc dù không đau không ngứa, lại thực sự có hơi xấu hổ, cũng may xung quanh không có một ai.
Hẳn là vừa rồi tâm cảnh quá phóng túng, làm mất linh quy rồi, không cẩn thận tiết lộ khí cơ.
Lúc hắn xuyên qua cơn giông này, tìm kiếm một sợi tình duyên chỉ vào sâu trong Lôi Châu kia, lướt qua mấy ngàn ngọn núi cao, mấy trăm con sông lớn, lại liên tục gặp phải mấy trận mưa bão sấm chớp.
Chợt thấy một tòa sơn thành nguy nga, như ngọn lửa bốc lên trong bóng tối, thiêu đốt tới cuối chân trời.
Mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, nàng ở đó!Sơn thành cao hơn ngàn trượng, trên cửa thành có khắc ba chữ to: Vạn Phật Thành.
"Khẩu khí thật là lớn!"Lý Thanh Sơn phóng mắt nhìn qua, tượng Phật mới thấy ở Thiên Long Thiền Viện cách đây không lâu, ở đây lại có mặt ở khắp nơi.
Cả tòa sơn thành ngoài đình đài lầu các, cung điện nhà cửa ra thì có khắc đầy tượng Phật lớn nhỏ.
Số lượng không chỉ hàng vạn, quả thực là hàng trăm triệu.
Trong núi hội tụ Phật quang nồng đậm, chỉ e ngay cả Linh Quốc tự cũng phải kém xa.
"Nhưng Hải Đường ở đây làm gì, lẽ nào quy y Phật môn ư? Được rồi, ta vừa mới bước lên ngôi vị Phật địch thì tới ngay ổ giặc!"Cửa thành rộng mở, dường như đang chờ hắn.
"Kẻ nào!?"Trên cửa thành truyền đến một tiếng quát khẽ.
Những thủ vệ khác cũng bị kinh động, thấy trước cửa thành trống rỗng, lại không có nửa bóng người thì mới yên tâm.
"Nào có ai đâu? Ngươi đừng có làm ồn ào vớ vẩn.
""Hả, chẳng lẽ là ta hoa mắt rồi ư? Vừa rồi ta rõ ràng thấy.
""Được rồi, chắc chắn là ngươi hoa mắt.
Thời tiết này dù là tu hành giả cũng không tùy tiện ra ngoài.
Hơn nữa, có người thì đã làm sao, chẳng lẽ còn có thể gây chuyện ở trong thành à? Đây chính là Vạn Phật thành của Tây Lương ta, có tiến vào cũng là chui đầu vào rọ! Xem sắc trời này, chắc lại sắp có sét đánh rồi, chuẩn bị mượn lôi âm tu hành đi!"Chẳng mất chốc, mây đen đã ập tới tòa thành, che khuất cả vương cung trên núi, lại không có một giọt mưa nào rơi xuống, dường như đang ấp ủ cái gì.
Một hộ vệ đột nhiên nhỏ giọng nói:"Ta nghe nói.
Thanh Châu xuất hiện một Phật địch, vốn là công chúa Sở quốc Thanh Châu, không biết vì sao khởi tử hoàn sinh, công phá đô thành Xích Châu, giết hết người trong thành.
"Tất cả hộ vệ đều thấy tim lạnh toát, trong mây đen dường như có một con quái thú đang ẩn nấp, nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Từ xưa tới nay Lôi Châu luôn tôn sùng Phật hiệu, gần như người người nhà nhà đều lễ Phật, tin Phật, ngay cả Tây Lương vương đô đều do tăng lữ thành lập, chẳng phải chính là mục tiêu lớn nhất của vị Phật địch kia sao?Ầm!Một tiếng sấm rền, dọa cho tất cả đều giật nảy mình, lúc hoàn hồn thì mắng hộ vệ kia tới tấp, tới tận khi nói sang chuyện khác, nói đến chuyện nữ nhân mới xua tan được bầu không khí kinh khủng.
"Khà khà, các ngươi nói xem đến bao giờ vương tử mới ôm được mỹ nhân về?""Ta thấy sắp rồi.
Vương tử chuyển luân bảy đời, đã độ thiên kiếp bậc ba, lại vẫn si tình với vị Thu môn chủ kia, dù là một tảng đá cũng phải bị hòa tan thôi.
"Ở một chỗ cao trong sơn thành, trong một lầu các tinh xảo có phong cách khác hẳn với những tòa kiến trúc khác, một nữ tử biếng nhác nằm trong rèm lụa, trong lòng có một tia rung động khó hiểu.
Hoặc có thể nói, khi cái tên kia một lần nữa truyền vào tai thì tia rung động này chưa từng lắng xuống.
"Ngươi còn nhớ ta không? Có lẽ không nhớ rõ nhỉ? Vậy cũng không sao, ta nhớ ngươi là được.
"Nàng thầm lẩm bẩm một mình, bên cặp môi đỏ mọng hiện lên ý cười, kiều diễm như hoa.
Một tiếng thưa cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng:"Môn chủ, vị Thương Ương vương tử kia lại tới nữa, chắc là lại viết xong một bài thơ tình rồi chăng?""Ừ, ta biết rồi, mời hắn chờ một lát.
"Một lát sau, rèm lụa bay lên.
Nữ tử không hề trang điểm, chỉ tùy ý khoác thêm một bộ trường bào, yểu điệu bước ra khuê các, đi xuống dưới lầu.
Trong lầu là cảnh ca múa vui vẻ, đàn ca sáo nhị không dứt bên tai, lại chỉ có thể làm nền cho tiếng cười đùa, tất cả đều là cảnh tượng hồng trần náo nhiệt.
Khi bóng dáng nàng xuất hiện, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, nổi bật lên tiếng đàn ca sáo nhị, ánh mắt mọi người đều bị nàng hấp dẫn, dù là nam nữ già trẻ, trong đó ánh mắt sáng nhất thuộc về một hòa thượng.
Hắn khoác một bộ tăng bào đỏ thẫm, tóc rất ngắn, rất gọn gàng sạch sẽ, không cạo sạch như tăng lữ Trung thổ.
Kiểu tóc không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngược lại càng có một loại khí chất trang nghiêm và thánh khiết.
Ánh mắt của các nữ tử trong lầu nhìn về phía hắn đều cực kì nồng nhiệt, nam tử lại hết sức tôn kính, hành lễ với hắn từ phía xa xa.
Nhưng hắn không thèm để ý đến những điều này, cho đến khi nữ tử xuất hiện mới lập tức tiến lên nghênh đón, chắp tay trước ngực, thi lễ một cái:"Hải Đường, nàng thực sự là càng ngày càng đẹp.
"Ánh mắt hắn chân thành tha thiết, không pha lẫn dục niệm, không hề che giấu sự tán thưởng và ca ngợi trong lòng, càng không thèm để ý ánh mắt của những người khác.