Thu Hải Đường đáp:"Vương tử khen nhầm rồi, Hải Đường không dám nhận, không biết ngươi đến có việc gì?""Ta lại làm cho nàng một bài thơ.
"Thu Hải Đường ngắt lời:"Vương tử điện hạ, cảm ơn tấm lòng của ngươi.
Nhưng ngươi biết lai lịch của ta, cũng biết nam nhân của ta là ai đi?""Tên tuổi của Lý Thanh Sơn, ta đương nhiên biết rõ, thế nhưng kẻ vô tình kia sao xứng làm nam nhân của nàng?""Làm cái quỷ gì đây, hòa thượng cũng chạy tới đập chậu cướp hoa, còn bày ra bộ dạng rất si tình nữa.
Mà quần chúng vây xem còn lấy làm đương nhiên, bên trong còn có không ít hòa thượng, chẳng lẽ Vạn Phật thành này là đại bản doanh của đám dâm tăng?"Lý Thanh Sơn chửi thầm trong lòng, từ lúc hắn đi tới trong thành đã xác định được khí tức của Thu Hải Đường, cũng nghe được trận động tĩnh này.
Hắn lại không biết, Phật môn Lôi Châu thuộc vào phái Mật Tông, dù là tăng lữ cũng không nhịn được muốn đón dâu, nên mới lập ra Tây Lương quốc này.
Hơn nữa cũng giống như mấy vùng đất man hoang như Vụ Châu, Sương Châu kia, dân phong rất là táo bạo, cởi mở, bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người không những không xấu, còn là một giai thoại.
"Hừ.
Nếu là tu hành giả tầm thường thì không nói, ta dẫu sao cũng là nửa đệ tử Phật môn, gọi tắt là 'Phật đệ'.
Hãy xem ta thi triển thần thông, giữ gìn Phật hiệu, phá hủy cái ổ dâm loàn của các ngươi!"- Giải thích từ "Phật đệ" ở đây là Lý Thanh Sơn chơi chữ.
Phật địch và Phật đệ có phát âm na ná nhau.
Hết giải thích.
Tâm niệm vừa động, thiên cơ cảm ứng, sấm sét ầm vang.
Lôi quang trắng xóa như thần long, trầm thấp xuyên qua biển mây, chiếu sáng khóe miệng hắn hơi nhếch lên, răng ranh nửa hiện.
Chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng, giọt mưa tí tách rơi xuống đường cái lát đá xanh, chỉ vài giây sau mưa to như trút, trời đất tối sầm.
Lý Thanh Sơn đã nảy sinh sát ý, dứt khoát nới rộng ngực áo, mặc cho mưa to cọ rửa.
Bóng đêm càng sâu, trên đường phố vốn không có nhiều người qua lại, mưa to trút xuống càng cọ rửa sạch sẽ, chỉ còn lại một mình hắn độc hành.
Hai bên đường, khắp nơi đều là điện thờ Phật và tượng Phật, còn có Kim Cương hộ pháp, La Hán hàng ma, cùng với đủ loại thần tiên ma quái không thể gọi tên, phong cách khác hẳn so với chùa miếu ở Thanh Châu, mang đến một loại cảm giác quái dị không bình thường, dường như tất cả đều đang lặng lẽ nhìn hắn chăm chú, càng lộ ra vẻ kinh khủng và dữ tợn dưới ánh sét lúc chớp lúc tắt.
Một bà lão tóc trắng đang xoay kinh luân, ngồi dưới mái hiên tụng kinh, đột nhiên thấy một bóng người từ dưới núi đi lên, rõ ràng đi rất chậm, nhưng nháy mắt đã ở trước mắt, không khỏi trừng to hai mắt.
Người kia nhìn nàng cười cười, răng trắng nhởn lạnh lẽo.
Toàn thân nàng run lên, hàn ý tận xương, lại chớp mắt một cái, bóng người kia đã biến mất, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng nụ cười kia đã in dấu thật sâu trong lòng, làm nàng nhớ lại tất cả pho tượng rực rỡ của thần tiên, ma quỷ, yêu ma, lại không có một bức tượng nào sống động bằng một khuôn mặt người bình thường không có gì lạ kia, như ma vương bước ra từ cơn ác mộng, phản kháng hàng phục, cười nhạo Phật hiệu, hủy diệt Phật quốc.
Nàng xoay kinh luân thật nhanh, miệng không ngừng tụng niệm, khó nén được sợ hãi.
- Giải thích, Kinh Luân có hình trụ tròn, có thể quay quanh một trục ở chính giữa.
Trong hình trụ này dán các tấm giấy chép kinh văn.
Người cầu nguyện vừa xoay kinh luân vừa niệm chân ngôn sáu chữ "Ám ba ni bát nê hồng".
Hết giải thích.
Trong lầu các đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người tập trung quan sát, ngay cả mưa giông sấm sét cũng không thèm để ý, dù sao đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Có Lôi Âm đại trận bảo vệ, không có một luồng sấm sét nào bổ xuống nội thành, làm sao phấn khích bằng một màn trước mắt.
Vị Thu môn chủ này vậy mà lại nói thẳng mình có nam nhân, hiển nhiên không có ý định đón nhận tình ý của Thương Ương vương tử, thật sự chấn động.
Thương Ương vương tử cũng không làm họ thất vọng, lập tức nói ra cái tên "Lý Thanh Sơn” kia.
Chẳng những không sợ hãi, còn bày tỏ quyết tâm, không hổ là "Tình tăng bảy đời".
Thu Hải Đường khẽ than thở một tiếng, nếu đã nói ra thì không còn đường rút lui nữa, Lôi Châu này không còn thích hợp để nàng ở lại, dứt khoát nói rõ:"Vương tử thật sự có tình ư?"Thương Ương vương tử nở nụ cười:"Nếu Hải Đường không tin, đừng ngại hỏi thử từng người đang ngồi ở đây, hỏi thử từng người trong thành này.
"Dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết danh tiếng của "Tình tăng bảy đời".
Đại Luân tự Lôi Châu cung phụng Chuyển Luân Thánh Vương, đệ tử trong chùa không vào Lục Đạo Luân Hồi, khi thọ nguyên sắp hết sẽ ngưng tụ tinh thần ý niệm thành một chút chân linh, lấy thủ pháp tương tự quán đỉnh đưa vào thân thể trẻ sơ sinh, hóa thành "linh đồng".
Mặc dù không thể nào giữ lại ký ức và kinh nghiệm một cách nguyên vẹn, nhưng mạnh hơn so với tu hành giả tầm thường nhiều.
Một đời không được, vậy tiếp tục chuyển thế lần nữa, gọi là "Tiểu Luân Hồi".
Tích lũy không ngừng như thế, chỉ cần không ngã xuống giữa đường, mỗi người đều có cơ hội thành Phật, những người này bèn được gọi là Phật sống.
Sau vô số năm tích lũy, Phật sống chuyển thế ở Lôi Châu quả thực nhiều vô kể.
Đây mới là ý nghĩa thực sự của Vạn Phật thành.